Chương trước
Chương sau
Ngải Tử Lam nhất thời không cách nào nghĩ ra lời gì để mà công kích Đoàn Hồng Huyên, dù sao thì người đàn ông này mọi mặt đều rất xuất sắc, không cách nào khiêu khích cũng không cách nào chỉ trích được.
“Hử” Thấy Ngải Tử Lam như cũ không chút động tĩnh gì, Đoàn Hồng Huyên dùng giọng mũi nhẹ nhàng hử một tiếng, trên khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện một tia mi lệ, thanh âm dường như có một chút ham muốn, giọng trầm thấp mà khàn khàn, “Muốn?”
Nếu đã không động đậy, vậy thì là muốn rồi.
Nếu đây là điều mà Ngải Tử lam muốn, hắn đương nhiên là vui cực kỳ. Hắn có thể nhân cơ hội vuốt ve mỗi tấc da thịt của cô……Đến lúc ấy, sợ rằng căn bản không khống chế nổi mình, lau súng cướp cò là điều khó tránh.
“Không có không có.” Ngải Tử Lam vội vàng đứng dậy, vừa cực lực phủ nhận, vừa ra sức mà lắc đầu, tỏ rõ thái độ kiên quyết của cô.
“Vậy còn không mau đi đi.” Đoàn Hồng Huyên bất động thanh sắc, một mặt bình tĩnh không gợn sóng, mặc dù ngữ khí ôn hòa bình thường nhưng lại hàm chứa một sự uy hiếp nhẹ, một bộ như là nếu cô còn trễ một chút, động tác chậm chạp nữa, thì mặc kệ thử hay không thử, cũng phải đem cô đi hành quyết.
Cô lập tức, tức khắc, bây giờ đi còn không được sao? Ngải Tử Lam chu chu môi, rất là không tình nguyện, nhưng hai chân vẫn là rất nghe lời.
Có điều, khi cô đi ngang qua người Đoàn Hồng Huyên, hướng về phía phòng tắm, Ngải Tử Lam đột nhiên nhón chân lên, tới gần bên tai Đoàn Hồng Huyên, nhẹ nhàng mà cắn một chút vành tai trắng nõn của hắn, nhả khí như lan, thanh âm êm tai, ôn nhu nói: “Không cho anh thử.”
Sau đó, để lại mình Đoàn Hồng Huyên đứng đó, Ngải Tử Lam với tốc độ ánh sáng nhanh chóng quay đầu rời khỏi hiện trường chui vào trong phòng tắm, còn không quên khóa ngược cửa lại.
Ngải Tử Lam lúc này mới yên tâm trở lại, nhẹ nhàng dựa vào cạnh cửa, khẽ thở dốc, cả mặt ửng hồng, má giống như ngọn lửa đang từng trận từng trận đỏ lên, đỏ đến động lòng người.
“Ha.” Đoàn Hồng Huyên sau khi bị bỏ lại ngây ngốc một hồi, không kiềm chế nổi bật lên tiếng cười.
Tiểu dã miêu này chỉ có thể là của hắn, hắn sao có thể buông tay.
“Cốc cốc.”
Vẫn còn đang dựa vào cạnh cửa, Ngải Tử Lam nghe thấy tiếng gõ cửa đột nhiên vô cùng căng thẳng, tim như muốn rớt ra khỏi lồng ngực. Cố gắng trấn tĩnh lại, không phát ra bất cứ âm thanh nào, an tĩnh mà vểnh tai lên để nghe xem Đoàn Hồng Huyên sẽ nói gì.
“Chạy nhanh quá đấy.” Đoàn Hồng Huyên khẽ cười, nhàn nhạt buông xuống một câu, không hề che giấu sự châm chọc trong đó.
Ngay cả khi ở bên kia cửa, Ngải Tử Lam cũng có thể tưởng tượng ra bộ dạng bây giờ của Đoàn Hồng Huyên. Coi như đối diện với khuôn mặt đẹp trai gần như đáng sợ kia, Ngải Tử Lam cũng rất muốn ngay bây giờ xông ra cho hắn một trận.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.