Đoàn Hồng Huyên nghĩ trong lòng, không phải là vì nụ hôn vừa nãy đó chứ, cô ấy không phải rất hưởng ứng đó sao? Sau đó còn quay trở lại khiêu khích nữa mà. Vừa nghĩ tới đây, Đoàn Hồng Huyên cảm thấy miệng có chút khô khốc, cổ họng lăn động, vốn ôm chặt cơ thể mềm mại của Ngải Tử Lam, trong nội thể cũng có chút ám lưu dũng động.
Anh ta cư nhiên còn dám hỏi vì sao cô khóc ư?
Ngải Tử Lam nhất thời vừa lo lắng vừa tức giận, nước mắt chảy xuống lại càng nhiều.
Thật là vô sỉ vô lại! Anh ta sao có thể như thế cơ chứ. Rõ ràng là kẻ đầu sỏ gây tội, còn làm ra bộ dáng ngây thơ vô tội.
Thấy cảm xúc của Ngải Tử Lam không những không hòa hoãn đi, ngược lại nước mắt càng lúc càng nhiều, nhìn thật khiến cho người ta đau lòng.
Đoàn Hồng Huyên vốn là một người không biết dỗ dành người khác, từ đó đến giờ chưa từng dỗ dành ai, sau khi kết hôn đã vì Ngải Tử lam mà phá lệ nhiều lần, bây giờ lần đầu tiên thấy cô rơi lệ, lại còn càng khóc càng dữ, một người trước giờ thần thông quảng đại như hắn cũng bị làm khó rồi, dưới tình thế cấp bách liền cúi đầu xuống, dùng môi mỏng lại lần nữa hôn lên những giọt nước mắt nóng hổi kia.
Động tác thật dịu dàng, giống như là đang che chở cho một trân bảo dễ vỡ vậy, chỉ sợ cô chịu một chút tổn thương.
Ngải Tử Lam nhất thời có chút ngây ra, trong lòng dâng lên một cỗ ấm áp, nước mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-chieu-vo-han-nguoi-dan-ong-chung-tinh-cua-toi/1749833/chuong-551.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.