Đây…. Ngải Tử Lam có chút mơ hồ. Cô không ngờ, Đoàn Hồng Huyên không đưa cô tới bệnh viện, nhưng lại gọi Vương Nhược Thành bác sĩ này tới.
“Bệnh gì a?” Vương Nhược Thành vô cùng hiếu kỳ hỏi.
Hắn là bác sĩ sản phụ, chỉ có thể khám bệnh phụ khoa, nhưng chỗ này không có thiết bị máy móc, vậy làm thế nào để khám đây? Học cổ nhân hỏi tất cả sao?
Nhưng bất luận như thế nào, hỏi tình trạng bệnh nhân trước luôn không sai mà.
“Cô gái, cô không khỏe chỗ nào?” Một Vương Nhược Thành vẫn luôn ngả ngớn lúc này trên mặt cũng lộ ra mấy phần nghiêm túc hiếm có. Chuyện đối xử với bệnh nhân, hắn quả thực là người vô cùng nghiêm túc có trách nhiệm.
Trông thấy ánh mắt chân thành tha thiết của Vương Nhược Thành, Ngải Tử Lam nhất thời có chút sợ.
Cô có thể có bệnh gì chứ? Chỉ là một chút cảm lạnh thôi mà. Nhưng lời này nếu nói ra…..
“Hắt xì.” Vừa lúc Ngải Tử Lam không nhịn được hắt hơi một cái, giống như là bằng chứng cho lời nói tiếp theo, cô đành thản nhiên nói, “Tôi hình như bị cảm rồi.”
Cảm gì chứ.
Nghe tới câu này Vương Nhược Thành ngây ra hồi lâu mới phản ứng lại, hắn quả thật muốn tức đến bốc khói.
Đêm khuya nhận được điện thoại của Đoàn Hồng Huyên, hắn còn nghĩ rằng đã xảy ra chuyện gì lớn rồi cơ, không nề hà vội vàng chạy tới, thật không ngờ lại chỉ là chuyện nhỏ như này.
Làm ơn! Hắn tốt xấu gì cũng là bác sĩ khoa sản phụ, đừng vì một chút chuyện cỏn con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-chieu-vo-han-nguoi-dan-ong-chung-tinh-cua-toi/1749780/chuong-282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.