Sau khi ghi hình xong phần cuối của chương trình tạp kỷ ngày hôm nay đã là hơn hai giờ sáng.
Mọi người vừa mệt mỏi vừa đói, liền đề nghị cùng nhau đi ăn một bữa ăn khuya.
Bậc Kha Nhiễm mệt đến mí mắt cũng sắp không mở ra được, thật sự là không có tinh thần đi ăn nữa vì vậy liền từ chối lời mời của bọn họ.
Không chỉ có một mình cô không đi cùng, cho nên cũng không có ai nói gì.
Trên đường đến hầm để xe, Bạc Kha Nhiễm không biết đã đánh bao nhiêu cái ngáp.
Sau khi lên xe, cô ngồi phịch xuống ghế một cái rồi nói với Nguyễn Lệ: “Chi Lệ, em thực sự quá buồn ngủ, khi nào về đến nhà thì gọi em dậy nhé.’’
Nguyễn Lệ biết cô gần đây làm việc vất vả cho, cũng không nói gì chỉ gật đầu một cái:
“Ngủ đi.’’
Bạc Kha Nhiễm vâng một tiếng, đeo lên cái chụp mắt mang theo bên người, quay đầu sang một bên, chỉ một lát sau đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Hiện tại mặc dù đã là mùa hè nhưng nhiệt độ lúc rạng sáng vẫn còn thấp một chút, Nguyễn Lệ cầm chiếc chăn mỏng phía sau đắp lên cho cô.
Ngay khi cô chuẩn bị rời đi thì điện thoại của Bạc Kha Nhiễm bỗng nhiên rung một hồi, chủ nhân của nó dường như đang ngủ rất sâu, có vẻ như không có dấu hiệu tỉnh lại.
Nguyễn Lệ liền từ trong túi của Bạc Kha Nhiễm móc ra điện thoại di động ra định giúp cô ấy tắt âm, nhưng khi nhìn đến cái tên đang hiển thị trên màn hình lại thay đổi chủ ý, cô vội vàng trượt qua nút trả lời:
“A lô.’’
*
Lúc Thẩm Dữ đi đến hầm để xe của địa điểm ghi hình, Bạc Kha Nhiễm vẫn ngủ say trong chiếc xe bảo mẫu, anh chăm chú nhìn vào người con gái đang ngủ say trên ghế, tựa hồ như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Nguyễn Lệ thấy vậy liền chuẩn bị đánh thức Bạc Kha Nhiễm dậy.
Nhưng mà cô còn chưa kịp nói gì đã thấy Thẩm Dữ giơ ngón trỏ lên tỏ ý bảo cô không cần lên tiếng.
Nguyễn Lệ cũng thức thời không nói gì nữa.
“Tôi trực tiếp ôm cô ấy lên là được rồi.’’ Thẩm Dữ nói với Nguyễn Lệ.
Cô gật đầu một cái.
Thẩm Dữ mở cửa xe bên kia dễ dàng bế cả người Bạc Kha Nhiễm lên.
Cô thật sự đã quá mệt, bị anh ôm như vậy cũng không hề tỉnh lại, chỉ là mềm nhũn tựa đầu vào bờ vai của anh.
Nguyễn Lệ giúp anh mở cửa xe, Thẩm Dữ nhẹ nhàng đem người bỏ vào trong, sau khi giúp cô ngồi an ổn vào vị trí, anh mới hạ chiếc ghế xuống để cô có thể thoải mái nằm dựa vào.
“Làm phiền chị rồi.’’ Sau khi thu xếp ổn thỏa cho Bạc Kha Nhiễm xong, Thẩm Dữ lúc này mới xoay người nói với Nguyễn Lệ.
Nguyễn Lệ lắc đầu một cái, chuyện này thì có gì phiền toái hay không phiền toái cơ chứ.
Bản thân Bạc Kha Nhiễm chính là nghệ sĩ dưới tay cô,dĩ nhiên chuyện gì cũng sẽ đặt cô ấy lên hàng đầu.
“Vậy chúng tôi đi trước đây, mấy người cũng trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi.’’ Thẩm Dữ tiếp tục nói.
Ánh mắt Nguyễn Lệ lóe lóe, cô gọi Thẩm Dữ lại.
“Đạo diễn Thẩm.’’
Thẩm Dữ khó hiểu xoay người lại nhìn, chờ đợi cô nói tiếp.
“Chuyện kia kết quả như thế nào rồi?’’
Bạc Kha Nhiễm tin tưởng anh ta sẽ xử lý tốt cho nên cái gì cũng không lo lắng, nhưng cô thân là người đại diện,không thể cái gì cũng không hiểu.
Thẩm Dữ dĩ nhiên biết chuyện kia mà Nguyễn Lệ nhắc đến là chuyện gì.
“Yên tâm đi, tôi đã xử lý tốt mọi chuyện rồi.’’
“Xử lý tốt?’’
“Ừ, đồ bây giờ đều đang ở trong tay tôi.’’
“Vậy thì tốt rồi.’’
Nghe Thẩm Dữ nói như vậy trái tim Nguyễn Lệ đã hoàn toàn buông lỏng.
Bạc Kha Nhiễm bây giờ đang đứng ở đầu sóng ngọn gió, có câu nói người nổi tiếng nhiều thị phi, cho nên bất kể làm chuyện gì đều phải thật cẩn thận mới được, vất vả lắm mới đi đến ngày hôm nay làm sao có thể cam chịu thất bại trong gang tấc.
“Nhân đây hỏi một chút, làm sao có thể lấy được?’’
Thẩm Dữ nhìn Nguyễn Lệ: “Đổi chác.’’
Nguyễn Lệ dẫu sao cũng là một người kỳ cựu trong làng giải trí đầy mưu toan tính toán này, Thẩm Dữ nói như vậy, cô dĩ nhiên hiểu rõ.
"Được rồi."
"Vậy thì không làm lỡ các hai người nữa, nhanh đi về đi, Kha Nhiễm mấy ngày nay cũng mệt mỏi quá rồi, nên để cho cô ấy nghỉ ngơi cho khỏe.’’
Thật Dữ gật đầu, sau khi chào hỏi cùng mấy người các cô một tiếng rồi mới lái xe rời đi.
*
Khi Thẩm Dữ chuẩn bị ôm cô xuống xe một lần nữa, Bạc Kha Nhiễm đã tỉnh dậy.
Cô đưa thay tháo chụp mắt trên mặt xuống, vừa mở mắt ra đã thấy được khuôn mặt quen thuộc của Thẩm Dữ, ngay lập tức sửng sốt.
“Tại sao anh lại…’’
Cẩn thận quan sát một chút, lúc này cô mới phát hiện ra mình bây giờ không còn ở trên chiếc xe bảo mẫu nữa mà là ở trên xe Thẩm Dữ.
“Anh đón em ở về sao?’’ Có thể là do vừa mới tỉnh ngủ, giọng cô có chút khàn khàn.
Thẩm Dữ gât đầu một cái, “Ừ.’’
Vừa nói anh vừa bế cô từ trên chiếc ghế phụ lên.
Bạc Kha Nhiễm vội vàng đưa tay vòng qua gáy anh nhưng đôi mắt vẫn khẩn trương nhìn xung quanh một vòng.
“Không sao đâu, vào giờ này sẽ không có ai cả.’’
Bạc Kha Nhiễm gật đầu, sau đó chôn đầu trong bả vai của anh hít hà mùi hương thoang thoảng quen thuộc, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy bình yên đến lạ.
Cô cứ thế dựa vào bờ vai của anh, khẽ nhắm mắt lại.
Thẩm Dữ ôm Bạc Kha Nhiễm vững vàng đi vào thang máy.
Cho đến khi về đến nhà, anh mới đặt cô nằm xuống chiếc giường mềm mại.
“Mệt mỏi sao?’’ Thẩm Dữ nhìn vào ánh mắt có chút mê mang của cô, hỏi.
Bạc Kha Nhiễm gật đầu một cái.
Khóe miệng Thẩm Dữ nâng lên thành một vòng cung, anh đưa tay xoa xoa gò má mềm mại, dưới ánh mắt khó hiểu của Bạc Kha Nhiễm một lần nữa ôm chặt lấy cô rồi bước về phía phòng tắm.
“Làm gì vậy?’’ Cô hỏi.
“Tắm.’’ Anh thản nhiên nói.
Nghe vậy, gò má Bạc Kha Nhiễm không tự chủ trở nên bỏ bừng.
Nhưng mà Thẩm Dữ nói đi tắm thật sự là thành thật tắm rửa, không hề làm chuyện gì quá đáng, đơn giản giúp cô tắm gội sau đó dùng khăn tắm quấn chặt cô đi ra ngoài.
Thẩm Dữ biết Bạc Kha Nhiễm mệt mỏi nên cũng không dày vò nhiều, chỉ để cho cô dựa vào lồng ngực mình, dùng khăn lông lau tóc cho người phụ nữ trong lồng ngực mình.
“Nếu em mệt thì ngủ đi, hử?’’ Anh ôn tồn nói.
Bạc Kha Nhiễm nhỏ giọng vâng một tiếng, dưới sự nhẹ nhàng lau chùi của anh từ từ khép hai mí mắt nặng trĩu.
Chờ đến khi Thẩm Dữ đã lau khô tóc, Bạc Kha Nhiễm đã lần nữa đi vào mộng đẹp.
“Ngủ ngon.’’ Giọng nói anh nhẹ nhàng, ánh mắt vô cùng ấm áp.
*
Tháng mười.
Lễ trao giải Ngọc lan trắng lần thứ 68 được tổ chức long trọng tại Ninh Hạ.
“Cung phi’’ lần này được lọt vào đề cử cho giải “Bộ phim điện ảnh xuất sắc nhất’’.
Mà mấy người Bạc Kha Nhiễm với tư cách là dàn diễn viên chính của tác phẩm tất nhiên cũng sẽ được mời đến tham dự.
Đương nhiên không thể thiếu được đạo diễn của tác phẩm thành công này- Thẩm Dữ.
Vào ngày diễn ra buổi lễ, toàn bộ hội trường chật kín các diễn viên khách mời, trong đó có không ít những siêu sao tiếng tăm lừng lẫy.
Đoàn làm phim của Bạc Kha Nhiễm ngồi ở hàng đầu tiên bên phải khán đài, ngồi bên trái cô là Lục Hi Hòa, bên phải là Thẩm Dữ, rồi sau đó là mấy người Cố Hựu.
Ngay cả Kỷ Thơ Kỳ lần này cũng được mời đến lễ trao giải, chỉ là cô ta lại không ngồi ở vị trí chỉ định của đoàn làm phim “ Cung phi’’ mà ngồi bên cạnh Triệu Thụy Sĩ.
Bạc Kha Nhiễm liếc nhìn cô ta một cái, xem ra vị phó đạo diễn Triệu này thực sự rất thích Kỷ Thơ Kỳ, nếu không cũng sẽ không mang theo cô ta đến một buổi lễ long trọng như thế này.
Thẩm Dữ phát hiện ra được tầm mắt của Bạc Kha Nhiễm, anh hiển nhiên cũng biết rõ cô đang nhìn về phía nào.
Ngay khi hai người không còn chú ý đến Kỷ Thơ Kỳ nữa thì Kỷ Thơ Kỳ lại đưa mắt đặt lên người bọn họ.
Trên thực tế, với vị trí hiện tại của mình trong làng giải trí, cô căn bản không có tư cách tham gia một buổi lễ trao giải lớn như Ngọc lan trắng, nhưng may mắn cô còn có Triệu Thụy Sĩ, nếu không có hắn, cô chắc hẳn ngay cả cửa cũng không thể nào chạm đến.
Cô có thể tham gia vào một buổi lễ thế này đều nhờ vào phúc của Triệu Thụy Sĩ nhưng còn Bạc Kha Nhiễm lại đường đường chính chính được ban tổ chức gửi thư mời, nghĩ đến đây, cô liền có cảm giác bản thân không hề quang minh chính đại bước vào, trong lồng càng cảm thấy thấy phẫn nộ và căm hận.
Tuy nhiên, sự phẫn nộ và căm hận của Kỷ Thơ Kỳ cũng không kéo dài được bao lâu, bởi vì trong khán phòng rộng rãi trong nháy mắt tối sầm lại, chỉ còn lại một ánh sáng nhẹ nhàng di chuyển trên sân khấu đang chiếu theo bóng người làm MC hôm nay.
“Hoan nghênh tất cả mọi người đến với lễ trao giải Ngọc lan trắng lần thứ 68 của chúng ta ngày hôm nay, tôi xin thay mặt ban tổ chức của buổi lễ nhiệt nhiệt chào mừng sự hiển diện của quý vị trong hội trường này.’’ Nói xong, MC khom người cúi chào.
Các khách mời dưới sân khấu cũng nhiệt liệt vỗ tay.
Buổi lễ trao giải chính thức bắt đầu.
Năng lực chuyên môn của người MC này rất tốt, chẳng mấy chốc làm cho bầu không khí trong hội trưởng trở nên náo nhiệt.
Buổi lễ đã trôi qua hơn nửa nhưng không khí ở đây thậm chí còn sôi động hơn khi mới bắt đầu.
“Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất của Ngọc lan trắng lần thứ 68 năm nay thuộc về…’’
Phía trên sân khấu, người dẫn chương trình cố ý thả chậm tốc độ, cố gắng gợi lên sự tò mò của các khách mời dưới khán đài kia.
“Thuộc về…’’
“Lục Hi Hòa.’’
“ Chúc mừng cô Lục Hi Hòa với bộ phim đang hót nhất năm nay “Cung phi’’ vinh dự nhận được giải thưởng nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất.’’
Khi người dẫn chương trình gọi cái tên mình, người trong cuộc Lục Hi Hòa cũng không quá mức kích động, ngược lại người ngồi ở bên cạnh là Bạc Kha Nhiễm lại vui mừng đến mức thiếu chút nữa không nhịn được nhảy cẫng lên.
“Hi Hòa, Hi Hòa, là cô đó.’’
Lục Hi Hòa cười một tiếng, hiển nhiên mang một bộ dáng không màng vinh nhục, thật ra những chiếc cúp như vậy đối với cô mà nói cũng chỉ là một vật để trưng bày trong phòng kính mà thôi nhưng thấy vẻ cao hứng của Bạc Kha Nhiễm như vậy, tâm tình cô cũng tự nhiên tốt hơn rất nhiều.
Sau khi công bố giải nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất xong, cuối cùng là bước vào các hạng mục được mong chờ nhất.
Những đề cử cho giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất gồm có ba người:
Bạc Kha Nhiễm trong “Cung phi.’’
Liễu Hâm trong “Đường triều thịnh thế.’’
Chu Dao Chi trong “Hoa mai thiên hạ.’’
“Ai sẽ giành được giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất trong Ngọc lan trắng năm nay đây?’’
“Mời quý vị nhìn vào màn ảnh lớn.’’
Hình ảnh của ba người được đọc tên thay nhau xuất hiện trên màn hình phía sau người dẫn chương trình.
Bầu không khí được đẩy lên sự sôi nổi chưa từng thấy.
Bạc Kha Nhiễm khẩn trương nhìn vào màn hình, bàn tay đang đặt trên đầu gối theo bản năng nắm chặt thành nắm đấm.
Thẩm Dữ nhìn vào luôn mặt đầy lo lắng cùng hồi hộp của Bạc Kha Nhiễm rồi thản nhiên vươn tay kéo tay cô, ở nơi bí mật mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Anh đang im lặng dùng động tác an ủi cô.
Bạc Kha Nhiễm cảm thấy sự khẩn trương trong lòng tan biến đi không ít, bất kể lần này có đạt giải hay không đối với cô mà nói cũng là một kinh nghiệm, ít nhất vẫn có lợi với cô.
Động tác của hai người không thoát được khỏi tầm mắt của Cố Hựu ngồi bên cạnh, anh tròn mắt nhìn hai người bí mật nắm tay nhau không khỏi sửng sốt.
Lão đại à, đầy là truyền hình trực tiếp đây, lá gan của hai người này thực sự quá lớn mà!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]