Edit: Nhan Tịch 
Beta: TH 
Thẩm Ý Nùng rất thích mèo, khi còn nhỏ cô muốn nuôi một con và đã bị phản đối ngay. 
Trong khu nhà cô ở có mấy con mèo hoang, mỗi lần sau giờ học, cô đều dùng tiền tiêu vặt mua hai cây xúc xích giăm bông bên cửa hàng ven đường. Dần dà, cứ đến giờ là chúng đều ở đó chờ cô cho ăn. 
Đối với Thẩm Ý Nùng mà nói, ngày gặp được Trình Như Ca là nét bút đậm màu rực rỡ nhất trong cuộc đời cô. Tất cả những việc nhỏ nhặt nhất đều hằng sâu trong ký ức. Sự xuất hiện của bất kỳ cảnh vật liên quan nào đều có thể kéo cô quay về ngày ấy, rồi hòa mình vào đó. 
Trước giờ cô chưa từng nghĩ sẽ gặp lại được con mèo kia, sau đó cô đã nghĩ về chuyện xảy ra khi ấy rất nhiều lần. Kết quả lòng thương cảm lại nổi lên, đoán xem nó đang ở đâu, sống ra sao. Thời gian lâu dần, sinh ra những suy đoán vớ vẩn, có lẽ những gì ngày ấy cô nhìn thấy đều là ảo giác, hay chỉ là giấc mộng Nam Kha [1]. Từ đầu đến cuối, chẳng có con mèo nào cả. 
[1] Người xưa vẫn thường nhắc đến "Giấc mộng Nam Kha", chính là chỉ về những thứ vô thực, những thứ vượt xa tầm tay với của con người. Thật ra, điều nó muốn ám chỉ nhất chính là "nhân sinh như mộng ảo", đời người như một giấc chiêm bao... 
Mà giờ phút này, nó cứ thế xuất hiện lần nữa bất ngờ như vậy. 
Thẩm Ý Nùng không kiềm được nhấn vào bức ảnh, phóng to lên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-chieu-fan-ham-mo/1796833/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.