Ổn định bố cục chìa khoá xong cũng mất hơn một phút, điều đó đồng nghĩa với việc cô không còn nhiều thời gian nữa.
Uỳnh...uỳnh...uỳnh
Mặt đất phía chân tường từ từ chuyển động, kéo sang một bên để lộ một thông đạo khá nhỏ, chỉ vừa một người đi vào. Lối đi rất tối, từng bậc từng bậc cầu thang kéo dài vô tận rồi dần dần biến mất trong khoảng không.
" Ông nội...đi mau..."- Tử Uyên thúc giục, không cần nghĩ cũng biết, thời gian hiện tại quý giá tới mức nào.
" Cẩn thận, đợi con bình an trở về."- Nam Cung lão gia dặn dò một câu. Không phải ông không muốn dẫn cháu gái đi cùng hay chọn ở lại để chiến đấu cùng Tử Uyên. Nhưng ông lớn tuổi rồi, lại thêm thân thể bị thương, ông không muốn trở thành gánh nặng cho nó. Hiện tại không phải lúc dây dưa, nói chuyện tình cảm, ông cần nhanh chóng lên đường tìm cứu viện.
" Được..."- Tử Uyên đỡ ông xuống bậc thang, cẩn thận nhìn bóng ông đi khuất, dần dần biến mất cô mới an tâm đóng chặt cửa hầm lại, dùng đất cát, tro bụi để che giấu. Miếng ngọc bội giả trên tường cũng dùng khăn tháo xuống ném vào ngọn lửa.
Chắc chắn đã xoá sạch toàn bộ dấu vết, Tử Uyên mới bỏ đi. Cô chạy tiếp, cứ hướng phía Bắc mà chạy. Ông nội của cô hiện tại coi như đã an toàn, nhưng còn chồng của cô, vẫn chưa thấy. Tử Uyên lo lắng. Cô phải đi tìm anh.
Bùm
Bùm
.....
Là tiếng bom
Đáng chết!!!
Rõ ràng là tiếng bom hẹn giờ. Trên đường tới đây, cứ cách một khoảng thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-chieu-co-vo-nho-quyen-ru-cua-tong-tai-ba-dao/1696726/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.