Rõ ràng Tử Uyên đang nóng lòng, kẻ địch gần, kẻ địch xa, cô chưa nắm chắc sẽ đối phó được chúng. Nhưng nếu ông nội chạy thoát, cơ hội sống sót của hai người sẽ tăng lên. Tung tích ông nội qua đoạn hành lang kia biến mất, chắc chắn sẽ làm bọn chúng nghi ngờ. Trước mắt, vẫn không nên bứt dây động rừng.
" Ông nội, ngọc bội..."- Tử Uyên thủ thỉ, ánh mắt kiên định nhìn về phía trước.
" Ngọc bội...vỡ mất rồi!"- Nam Cung lão gia trả lời. Trong lúc giam lỏng ông, sợ ông dùng thiết bị phát tín khẩn cấp nên cho thuộc hạ lục xét, kết quả khiến ngọc bội rơi xuống đất mà vỡ nát.
"...."
Vỡ rồi...
Tử Uyên nhăn mày. Sở dĩ hội trưởng lão ở đây lâu năm mà không phát hiện mật đạo một phần là do lối vào mật đạo phải dùng đến chìa khoá. Thiết kế lối vào lộ thiên, không thể dùng chìa khoá thông thường nên mới đổi sang ngọc bội. Vừa không dễ gây chú ý, lại có thể tùy thời mang theo, xem như một đồ vật trang trí.
Nhưng giờ thì hay rồi, ngọc bội đã vỡ, cô còn cách nào để mở thông đạo.
" Khoan đã...ta còn giữ một mảnh vỡ."- Nam Cung lão gia chợt nhớ ra. Khi ngọc nát, ông đã lén lấy một miếng nhỏ bỏ vào túi, đề phòng lúc cần thiết phải sử dụng.
Lời vừa dứt, ông liền tùy thời lấy mảnh vỡ trong túi. Nhanh chóng truyền qua của Tử Uyên.
Mảnh vỡ rất nhỏ, cơ hồ chỉ bằng đầu ngón tay cái. Màu lục thạch bắt mắt, còn lưu lại chút hơi ấm do ở gần khói lửa. Điêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-chieu-co-vo-nho-quyen-ru-cua-tong-tai-ba-dao/1696725/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.