"Ha ha ha. Rất tốt, rất tốt. Có khí phách."- Nam Cung lão gia cười lớn.
" Đa tạ."
" Đừng khách sáo, gọi ta là gia gia."
" Gia gia."
" Ha ha ha...tốt lắm."
Nam Cung lão vừa nói chuyện vừa bước xuống lầu, quản gia cũng lặng lẽ theo sát phía sau.
Ba người vừa an toạ, Nam Cung lão đã lên tiếng hỏi chuyện.
" Tiểu Uyên..."
" Anh ấy là Dạ Thiên."
" Dạ Thiên, cháu làm nghề gì? Cha mẹ hiện tại đang ở đâu? Sinh thần của cháu là ngày bao nhiêu? Năm nay bao nhiêu tuổi? Bây giờ hai đứa đang ở đâu? Khi nào mới chịu sinh chắt cho ta ẵm?......."
Một loạt những câu hỏi dồn dập kéo tới, không hề báo trước. Tử Uyên bên cạnh cũng không thấy lạ, với tính cách của gia gia những chuyện như vậy có thể đoán được. Nhưng cô vẫn chẳng thể ngờ, gia gia còn muốn cô.....sinh chắt. Sinh con với anh, cô chưa từng nghĩ tới. Hai người chỉ là kết hôn trên danh nghĩa, nào có ý định này, sợ rằng làm gia gia thất vọng.
Tử Uyên mải suy nghĩ cũng chẳng để ý Dạ Thiên bên cạnh từ tốn, kiên nhẫn trả lời hết những câu hỏi vô nghĩa này. Đến lúc cô hoàn hồn, gia gia cũng đã thăm dò xong.
" Dạ Thiên, buổi tối ở lại đây đi, mai rồi về."
" Gia gia, bọn con còn...." có việc. Tử Uyên điềm đạm lời. Nhưng cô chưa kịp nói hết câu thì
" Được."
Tử Uyên nhìn anh, không phải anh không thích qua đêm ở nhà người khác sao, không phải anh mắc bệnh sạch sẽ sao...., vậy mà còn muốn qua đêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-chieu-co-vo-nho-quyen-ru-cua-tong-tai-ba-dao/1696651/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.