Nhận ra xe của Trang Anh đang đỗ trước mặt Hathor, Minh Kiệt nhanh như gió tiến lại gần. Thông qua lớp kính trong suốt anh thấy rõ Trang Anh đang làm gì.
Dưới tầng 1, cô gái đang chăm chú tỉ mỉ mặc chiếc váy cho manocanh. Chú tâm làm việc mà không để ý rằng ánh mắt Hoàng Minh Kiệt đang nhìn mình rất si mê. Chạm tay vào lớp kính, cậu chàng tha thiết nhìn người bên trong, không chớp mắt.
Ánh mắt cả hai chạm nhau, người thì bối rối kẻ thì khờ khạo không biết tiếp theo phải làm gì. Bỗng lí trí mách bảo anh phải làm theo tiếng con tim, Minh Kiệt liền đẩy cửa đi vào, dồn Trang Anh vào một góc khuất.
Cần một lời giải thích rõ ràng từ Trang Anh, Minh Kiệt từng bước ép sát, cất giọng khàn đục:
“Vì sao? Anh nói cho tôi biết lý do vì sao Anh không chấp nhận tôi đi.”
Câu hỏi nghe có vẻ thừa thãi, bản thân cũng không phải món đồ để cô ấy lựa chọn. Nhưng Minh Kiệt anh vẫn muốn biết.
“Xấu dở ở chỗ nào tôi sẽ sửa.”
Trang Anh tự hỏi cậu chàng này đã quên những gì mình nói rồi hay sao?
Qua điện thoại cô còn có dũng khí để từ chối. Chứ gặp trực tiếp thế này cô đâu đủ tự tin để đối mặt với Minh Kiệt. Thở dài, Trang Anh mệt mỏi trả lời lại:
“Có duyên vô phận.”
“Cậu rất tốt nhưng tôi rất tiếc.”
Câu trả lời lãng xẹt này khiến Minh Kiệt càng muốn phải biết lý do. Người trước mặt là mối tình đầu là người cho anh biết cảm giác yêu là gì. Là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-chi-dai-gia/1723252/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.