Phù, cuối cùng cũng thoát.
Ngồi trong xe Trang Anh và người bên cạnh thở từng tiếng đứt quãng sau khi vượt qua một ải trận căm go.
Không nhịn được khi những sợi tóc của Trang Anh cứ xoã trước mặt. Hoàng Minh Kiệt đưa tay vuốt ngay ngắn lại giúp cô.
Và rồi ánh mắt ngạc nhiên chạm vào nhau. Khó hiểu trước cử chỉ của người ngồi bên, Trang Anh cứ chớp chớp mắt. Người giống như thể bị ai cướp hồn đi mất.
Chính Hoàng Minh Kiệt cũng không biết bản thân đang làm cái gì. Tay lập tức thu về, còn cô gái ngoảnh mặt sang một bên.
“Xin..xin lỗi.”
Không khí gượng gạo, cả hai cứ im lặng nhìn con phố trước mặt. Trang Anh chợt rùng mình khi người bên cạnh đang toả ra một sức hút rất kì lạ. Mùi cơ thể quyện cùng mùi nước hoa đang quanh quẩn đầu mũi. Chẳng thể khước từ, mùi hương ấy đã len lỏi vào trong khoang mũi rồi chiếm đóng. Cảm xúc nhộn nhạo khiến cả người Trang Anh muốn co rút. Suýt chút nữa là không kiềm chế được mà nhào vào ‘thịt’ con người ta. Giữ cho cái vẻ mê trai không tuỳ tiện lộ ra ngoài. Trang Anh cố lấy hơi và nói:
“Hôm nay phải cảm ơn cậu rất nhiều.”
“Không có cậu chắc tôi sắp bị bức đến điên.”
Mỉm cười, Hoàng Minh Kiệt khẽ nói:
“Thế nên phải dùng tất cả tấm lòng để cảm ơn đấy.”
“Rồi rồi rồi. Đảm bảo không thiếu một bữa nào hết.”
“Không cần mỗi ngày. Nhưng thi thoảng cho tôi được lấp cái bụng no.”
“Ok. Tôi hứa.”
“Muộn rồi để tôi đưa cậu về.”
Đôi ba cậu tạm biệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-chi-dai-gia/1723231/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.