Hôm nay khách quý đến nhà, bên trong căn biệt thự náo nhiệt hơn hẳn. Thiên Anh từ sớm đã đứng trước sân để đợi mẹ và chú Kiệt rồi. Nghe tiếng xe nó chạy nhanh ra cổng đón người. Vừa chạy đến vừa háo hức ôm chân chú Kiệt. Lâu rồi chú cháu gặp nhau Hoàng Minh Kiệt bế Thiên Anh trên tay, xoa xoa đầu khen nó càng ngày càng lớn.
Mới nhìn xung quanh căn nhà thôi mà Hoàng Minh Kiệt run run, hồi hộp đến lạ. Người nhà Trang Anh đang đợi ở bên trong, dù đại não đã lệnh cái chân phải bước đi nhưng nó vẫn chôn ở mặt đất, bất động.
Quả thật hơi run. Cảm giác còn mạnh hơn so với việc đối mặt với tội phạm.
“Bình tĩnh lại nào. Chỉ là ăn một bữa cơm thôi. Không có gì phải ngại ngùng hay căng thẳng cả. Hoàng Minh Kiệt mình làm được.”
Dù đã tự trấn an tâm lý, nhưng khi nghe Thiên Anh hỏi có phải anh không khỏe ở đâu hay sao mà sắc mặt khó coi như vậy. Hoàng Minh Kiệt hoang mang, tay tự động đưa lên sờ khuôn mặt đang bị nướng chín kia.
Một cái nắm tay không báo trước đến từ phía sau, như một cú đấm dội thẳng vào lồng ngực. Hoàng Minh Kiệt ngẩn ngơ nhìn Trang Anh. Những cung bậc cảm xúc rộn ràng đan xen hồi hộp. Đầu óc nhiễu loạn cứ lo tay ra mồ hôi thì xấu hổ lắm.
Và rồi theo tự nhiên tay anh tự động siết bàn tay nhỏ ấy lại, siết thật chặt. Tim đập thình thịch còn tâm trí cứ ngỡ là ảo giác.
Tay cô ấy mềm ghê. Giống như kẹo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-chi-dai-gia/1723230/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.