Trong tích tắc người bị ‘cướp’ rồi đưa lên taxi. Đồng đội đau đớn như vậy hai vị cảnh sát còn lại đành để Trang Anh đưa Minh Kiệt đến bệnh viện. Muốn đi theo nhưng Minh Kiệt nói anh không việc gì hết. Cô gái này chắc chắn là con nhà danh giá có học thức, sẽ không có chuyện mang con bỏ chợ đâu.
Nóng lòng vì lo cho con trai và người vừa bị mình đâm đang bị thương Trang Anh cứ giục bác tài, thậm chí là gắt gỏng để ông ấy lái xe nhanh hơn.
“Cô chú cứ bình tĩnh. Đường đông thế này bảo tôi làm sao chạy nhanh được?”
“Tôi biết bạn trai cô đang bị thương nhưng tôi cũng hết cách. Chạy ẩu thì bạn trai cô lại bắn tốc độ gọi người đến hốt xe của tôi về đồn. Người chịu thiệt là tôi chứ cô đâu mất mát gì.”
“….”
“….”
“Tôi nói đúng chứ? Đồng chí cảnh sát giao thông.”
Hoàng Minh Kiệt: “….”
What? Bạn trai ư? Ông ấy đang nói linh tinh cái gì vậy?
Liếc trộm để xem thái độ của Minh Kiệt ra sao. Thấy anh còn đang nhăn nhó vì đau ở chân Trang Anh liền cúi thấp mặt. Vẫn còn thẹn vì sự cố vừa rồi, bây giờ lại còn bị tài xế trêu cô thực không biết nói gì, chỉ lí nhí mấy câu.
“Xin…xin lỗi. Tôi không cố ý.”
Minh Kiệt thở một hơi dài đẵng. Môi vẫn cố nở một nụ cười khi chị gái này bày ra thái độ ăn năn hối lỗi rõ ràng, lại còn sợ sệt như thế.
Đúng rồi. Đâm trúng giao thông, người của cơ quan nhà nước. Ai mà chả hồn bay khiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-chi-dai-gia/164162/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.