Về nước tròn được một tháng tròn trĩnh hai mẹ con đã quen cuộc sống ở đây. Ngoài những người trong gia đình thì chẳng có ai biết đến sự tồn tại của Thiên Anh cả.
Được đi học, được chơi đùa với các bạn nói tiếng Việt, nó vui lắm. Lúc còn ở Anh quốc mẹ cũng đưa đến một trường mẫu giáo. Nhưng các bạn chỉ nói tiếng Anh và không thích gần gũi mình. Thiên Anh không có bạn bè nào cả. Về Việt Nam rồi nó mới phát huy được khả năng giao tiếp làm quen với tất cả mọi người.
Như thường ngày Trang Anh đưa con đến trường rồi đi tìm một địa điểm thích hợp để mở cửa hàng thời trang. Nhà Hàn Lâm chuyên kinh doanh về khách sạn, nhà hàng và nghỉ dưỡng nhưng cô lại có đam mê bất diệt với những thứ được làm từ vải vóc ấy. Quyết định tạo dựng một đế chế thời trang mang tên của mình. Nên mấy năm ở Anh cô đã dốc lòng học thêm về mảng thời trang.
Ba và anh trai bảo cô tiếp quản một khách sạn lớn ở nội thành nhưng Trang Anh lại không thích. Cô không có hứng thú, viện lý do bận chăm Thiên Anh để khước từ. Đành chiều em gái, Hàn Lâm Duy nói đỡ vài câu để ba không làm khó nó nữa.
Đang còn thương lượng giá cả với bên cho thuê, chuông điện thoại reo lên. Một số lạ, cô không vội nhấc máy. Đến cuộc thứ hai, hiểu người đầu dây bên kia có vẻ đang muốn nói chuyện với mình Trang Anh xin phép chủ nhà đợi cô một lát.
“Chào chị. Chị là phụ huynh của Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-chi-dai-gia/164161/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.