“Lệ Diễn.” Cô lùi ra sau một bước, ngẩng đầu nhìn vào mắt Lệ Diễn, vẻ giận dữ trong mắt đã không còn nhưng vẻ mặt vẫn rất nghiêm túc: “Đi con đường này là do tôi tự chọn lấy. Tôi vĩnh viễn không hối hận.”
Cô nhóc này ý chí kiên định cũng là chuyện tốt, nhưng đối với Lệ Diễn mà nói, cô đúng là quá khờ dại.
“A Sanh, binh chủng đặc biệt không giống như em đang nghĩ đâu.”
“Tôi nghĩ thế nào?” Tưởng cô không biết thật sao? Nghĩ cô bốc đồng chắc?
Lệ Diễn nhìn đôi mắt vẫn trong veo như trước của Mục Ảnh Sanh mà không biết phải nói thế nào.
“Em đã từng thấy người chết chưa? Em đã từng thấy xác người chất như núi là thế nào chưa? Em có từng thấy thi thể bị người ta đem đi thiêu đến biến dạng hoàn toàn chưa?”
Mục Ảnh Sanh khẽ giật mình, Lệ Diễn xoay người nhìn tấm ảnh trên bàn.
“Em chỉ nhìn thấy Lão Tề cụt một chân, giữ được một mạng. Nhưng em đâu biết có bao nhiêu người trong số họ đã chết trên đường biên giới. Có một số chiến sĩ bọn anh còn có thể mang di thể trở về nhưng cũng có một số đến cả di thể cũng không cách nào mang về được.”
Lệ Diễn vẫn không nhìn cô, anh nhìn tấm ảnh mà có chút thất thần.
“Em không chỉ phải trải qua huấn luyện như địa ngục, em phải phải làm quen với việc bị thương, bỏ mạng. Em thậm chí còn phải làm quen với việc chiến hữu của mình ngã xuống ngay trước mắt mình. Em phải làm quen với việc nhìn máu tươi của bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-chang-quan-nhan-dang-ghet/769464/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.