Cửa đang khép hờ nên cô chỉ có thể nhìn thấy một kẽ hở. Còn chưa kịp nhìn rõ ràng thì cô đã bị Lệ Diễn ấn ngồi xuống ghế. Bàn làm việc của anh là loại bàn gỗ kiểu cũ, trải khăn màu xanh lục, phía trên là mặt kính thủy tinh. Mục Ảnh Sanh có thể nhìn thấy phía dưới mặt kính có một tấm ảnh, trong ảnh là một nhóm chiến sĩ mặt vẽ thuốc màu ngụy trang, trên tay người nào cũng cầm một khẩu súng. Chỉ liếc một cái là cô đã có thể nhìn thấy Lệ Diễn đứng ở ngay chính giữa.
Tấm ảnh có lẽ đã được chụp từ rất lâu, nhìn thần thái của Lệ Diễn trong ảnh và hiện tại thì có lẽ là lúc anh còn trẻ. Dáng vẻ này ngược lại có chút tương tự như trong giấc mơ của cô lúc trước.
“Bị xước to như vậy sao không xử lý?”
Trên tay khẽ truyền tới cảm giác đau đớn, cô muốn thu tay nhưng lại nhìn thấy Lệ Diễn đang cúi đầu, vô cùng chuyên tâm bôi thuốc cho cô.
“Không chảy máu thì xử lý hay không cũng chẳng sao.”
Lệ Diễn ngẩng đầu nhìn cô một cái nhưng không nói gì chỉ lau vết máu cho cô, sau đó lại dán băng dán lên. Tuy anh không nói gì nhưng đôi mắt anh lại rất dịu dàng khiến Mục Ảnh Sanh thật không thể nói lòng mình đang thấy như thế nào. Cô thậm chí không biết vì sao mình lại mơ thấy Lệ Diễn, huấn luyện rõ ràng là vất vả và mệt đến như vậy cơ mà. Cô phải ngủ thẳng một giấc đến khi tập hợp chứ không phải là mơ thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-chang-quan-nhan-dang-ghet/769463/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.