Mục Ảnh Sanh không vội lên tiếng, cô vẫn đang lựa lời để nói.
Căn phòng làm việc lúc này rất im ắng, thành phố Nam đã vào thu nhưng tiết trời vẫn rất đẹp. Nắng trưa chiếu rọi vào phòng khiến anh có thể nhìn thấy rõ từng sợi lông trên gương mặt cô.
Làn da của cô nhóc này thật đẹp, ngày nào cũng huấn luyện mạnh như vậy mà vẫn không có chút cháy nắng. Thật không biết phải lấy lý do nào để nói ngoài vẻ đẹp trời cho. Đầu ngón tay anh lại khẽ chuyển động, nhưng cuối cùng anh vẫn kiềm lại ý muốn đưa tay lên chạm khẽ vào khuôn mặt cô.
“Thủ trưởng Lệ, tôi hi vọng nếu tôi có thể qua được vòng tuyển chọn, nếu tôi có cơ hội tiến thêm một bước nữa, anh có thể cho tôi một cơ hội công bằng, để tôi được cạnh tranh công bằng với các bạn học cũng như chiến sĩ khác.”
Cô nhóc kia ánh mắt sáng rực nhìn thẳng vào anh, trong ánh mắt ẩn chứa vẻ chờ mong.
Lệ Diễn lại vì lời cô nói là hơi nhíu mày, nhớ đến tối qua Đinh Tuyết Vi cũng có mặt trong bữa ăn nên thể nào cô cũng đã biết. Kể từ sau khi Mục Ảnh Sanh cứu Đinh Tuyết Vi, quan hệ của hai người vẫn luôn không tệ.
“Cô muốn vào Giao Long.”
Đây là câu khẳng định, không phải là câu nghi vấn. Mục Ảnh Sanh ngẩn ra rồi nhanh chóng gật đầu.
“Đúng, nếu có thể, tôi hi vọng có thể vào Giao Long.”
“Vào Giao Long?” Lệ Diễn đã biết trước cô nhóc này sẽ lựa chọn như thế nào nhưng lúc thật sự nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-chang-quan-nhan-dang-ghet/769443/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.