“Có chuyện gì vậy ta?” Hai năm nay Đinh Tuyết Vi cũng xem như là đã thay đổi khá nhiều, mặc dù thỉnh thoảng vẫn sẽ có chút tính khí đại tiểu thư nhưng vẫn biết quan tâm đến các bạn trong phòng. Hơn nữa trường quân đội luôn nhấn mạnh tính đoàn kết hữu ái cho nên quan hệ giữa mọi người cũng xem như không tệ. Hà Mỹ Tĩnh tin Đinh Tuyết Vi sẽ không dám làm gì, nhưng cái dáng vẻ lúc nãy của cậu ta vừa nhìn là biết có chuyện gì đó. “Có thể cậu ấy có tin nội bộ.” Hoàng Văn Kỳ thật ra cũng không biết, vừa nãy ba Đinh Tuyết Vi có việc đến quân khu, nhân tiện cũng đến thăm cậu ta. Hoàng Văn Kỳ không đi theo nên cũng không biết đã xảy ra chuyện gì: “Lớp trưởng thành tích tốt như vậy, có lễ Tuyết Vi biết tình hình của cậu ấy nên muốn nói cho cậu ấy biết thôi.” Cậu ta nói xong liền nhận ra là mình nói sai trọng điểm. Mục Ảnh Sanh có thể đậu vòng tuyển chọn nhưng trong phòng vẫn còn hai người khác đi thi nữa. “Ấy xin lỗi nha, tớ không có ý gì đâu, tớ cũng không biết chỉ là thuận miệng đoán chút thôi.” “Ờ.” Hà Mỹ Tĩnh vẫy tay, căn bản là không quan tâm: “A Sanh thực lực rất mạnh, thực sự phải thua cậu ấy thì tớ vẫn tâm phục khẩu phục.” “Đúng đó.” Củng Hướng Tuyết cũng lên tiếng: “Hai năm qua, tớ cũng không có dốc hết sức ra mà luyện tập được như A Sanh, cho nên có thua cậu ấy cũng là chuyện rất bình thường. Nhưng mà nếu lỡ A Sanh đậu mà bọn tớ rớt thì sau này bọn tớ sẽ thật cố gắng.” “Đương nhiên.” …………. Mục Ảnh Sanh tuyệt nhiên không biết câu chuyện giữa các bạn trong phòng, cô bị Đinh Tuyết Vi kéo thẳng một đường tới thao trường. Trời đã nhá nhem tối, lúc này mọi người đều đã quay về ký túc nghỉ ngơi cho nên trên thao trường vắng hoe không một bóng người. Đinh Tuyết Vi thần thần bí bí nhìn xung quanh, xác định không có ai đi qua, cũng không có ai nghe len mới nhìn về phía Mục Ảnh Sanh. “A Sanh.” “Gì? Sao cậu cứ thần bí vậy hả?” Thái độ của cậu ta khiến Mục Ảnh Sanh tự dưng cũng có chút căng thẳng. Cô tin vào năng lực của mình nhưng đằng sau Đinh Tuyết Vi có bao nhiêu là mối quan hệ, lỡ như có biến cố gì đó… “A Sanh, anh Diễn về rồi, cậu biết chưa?” Lúc tối Đinh Tuyết Vi đi ăn với ba, ngoài ra còn có Nhâm Đông ở quân khu và Mạc Thì ở trường cũng đi cùng. Lệ Diễn cũng có mặt. Nhà họ Đinh và nhà họ Lệ quan hệ cũng không tệ cho nên chuyện Lệ Diễn có mặt ở đây cũng rất bình thường. Đinh Tuyết Vi vốn đã không còn hi vọng gì đối với Lệ Diễn, cậu ta đến ăn cũng chỉ vì có ba cậu ta cùng đi. Cậu ta vốn chỉ tính ngồi im làm nền ai ngờ lại vô tình nghe được đoạn đối thoại giữa Mạc Thì và Lệ Diễn. Mặc dù chỉ câu được câu mất nhưng cũng đủ để cậu ta biết được một số sự thật. Sau này, cậu ta hỏi ba mình, những việc không được xem là cơ mật thì ba cậu ta còn nói nhưng những việc cơ mật thì không thể nói cho cậu ta biết được. Cậu ta cũng không phải ngốc, gia đình có điều kiện thì để làm gì. Tổng hợp hết tất cả các tin tức lại lập tức cậu ta liền có quan điểm của bản thân. “Biết.” Không những biết còn từng thấy, còn từng…. Nghĩ đến nụ hôn đó, Mục Ảnh Sanh hơi mất tự nhiên. Cô liếc nhìn Đinh Tuyết Vi: “Anh ta thì làm sao?” Vẻ mặt của Đinh Tuyết Vi lúc này cũng không như là vẫn còn tình cảm đối với Lệ Diễn. “Anh ấy…” Đinh Tuyết Vi không biết phải nói thế nào, cuối cùng lại nhìn hai bên rồi mới hạ giọng vô cùng thần bí lên tiếng: “A Sanh, cậu đã từng nghe đến Giao Long chưa?” “Giao Long?” “Đúng. Giao Long.” “Không.” Mục Ảnh Sanh vẫn chỉ là một học viên, cho dù được học rất nhiều thứ nhưng cũng không thể cái gì cũng biết được. “Vậy, lúc ở trên lớp cậu cũng từng nghe qua tên mấy binh chủng đặc biệt như Liệp Ưng, Khôi Lang, Kiêu Long rồi đúng không?” Mấy cái tên Đinh Tuyết Vi nói đúng là đều đã được thầy cô dạy, còn đặc biệt nhấn mạnh số hiệu của các binh chủng đặc biệt này cho nên Mục Ảnh Sanh đương nhiên là biết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]