Cô ta nói rất nhẹ nhàng, dáng vẻ của cô ta nhìn quả nhiên là đang rất khổ sở đáng thương. Mục Ảnh Sanh lại cúi đầu nhìn tay cô ta. Tay cô ta, ngón nào ngón nấy đều tăm tắp, móng tay màu hồng nhạt trông rất xinh, dấu trăng đầy đặn, hình dáng nhìn rất đẹp. Hai bàn tay này mà không đi làm mẫu thì thật đáng tiếc.
Cô lại ngẩng đầu nhìn mặt Mục Thiên Thiên, cô ta đang khẽ cắn môi nhìn cô, ánh mắt ẩn chứa nét tủi thân. Mục Ảnh Sanh nhẹ nhàng kéo tay cô ta ra, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Mục Thiên Thiên.
“Mục Thiên Thiên, em như vậy là có ý gì?”
Mục Thiên Thiên khẽ giật mình, có chút khó hiểu nhìn cô. Mục Ảnh Sanh biết cô ta nghe không hiểu nên không ngại nói rõ một chút.
“Rõ ràng là không thích chị, mà cứ phải giả vờ như là rất thân với chị, Mục Thiên Thiên, em có mệt không vậy?”
Mục Thiên Thiên thoắc cái xanh mặt, hèn nhát động đậy môi: “Chị, chị, chị nói cái gì vậy?”
“Không thừa nhận?” Mục Ảnh Sanh mỉm cười nhưng ý cười không chạm tới đáy mắt: “Thật ra chị không tò mò vì sao em lại không thích chị, cái chị tò mò chính là tại sao em lại không hề thấy mệt?”
“Em, không có. Chị, em thật sự…”
“Đừng giải thích.” Mục Ảnh Sanh thực sự không muốn nghe: “Chị cũng mệt giùm em.”
Trọng sinh một lần rồi nên Mục Ảnh Sanh thực sự không muốn lấy thời gian quý báu của mình ra để đấu với một người vừa tâm cơ lại hiếu chiến như Mục Thiên Thiên.
Nhìn cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-chang-quan-nhan-dang-ghet/769430/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.