Nhiếp Trạch ngồi bên cạnh hai người đó, khinh bỉ xoay người nhìn lên trời. Chán quá lại cầm điện thoại ra chơi trò rắn săn mồi trong điện thoại Nokia. Lúc nhìn thấy Mục Ảnh Sanh đi tới, Nhiếp Trạch mắt sáng lấp lánh, nhanh chóng chạy lại.
“Hai người xem nhà gì mà lâu dữ vậy? Sao? Đề nghị của anh không tệ đúng không?” Lúc nói chuyện anh ta vẫn không quên nhìn hai người bằng ánh mắt giành công.
Mục Ảnh Sanh nhìn Nhiếp Trạch lại chân thành nói tiếng cảm ơn: “Cảm ơn anh, lát nữa mời anh ăn một bữa.”
“Người đẹp nhớ giữ lời đấy.” Nhiếp Trạch vẻ mặt vô cùng hài lòng, hơi nghiêng người về phía trước, bàn tay cũng nâng lên tính đặt lên vai Mục Ảnh Sanh.
Lệ Diễn thấy thế liền bước lên một bước, đứng ngay giữa Mục Ảnh Sanh và Nhiếp Trạch. Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Nhiếp Trạch méo xẹo, oán hận trừng mắt lườm Lệ Diễn.
Anh chờ đấy, em không tin ngày nào anh cũng canh chừng người đẹp của em được. Hừ, sau này thế nào mình cũng có cơ hội. Nhiếp Trạch không ngừng phỉ báng trong lòng, xoay người liếc nhìn Tiểu Trương: “Hợp đồng làm xong chưa? Lấy ra đây cho tôi xem.”
“Đây ạ.”
Tiểu Trương đưa hợp đồng cho Nhiếp Trạch, góc bên kia Mục Thiên Thiên đã thu bàn tay đang nắm chặt tay Chu Trị Bình. Đi cùng Chu Trị Bình về phía mấy người Mục Ảnh Sanh. Trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta không hề có chút xấu hổ, khéo lép đứng bên cạnh Chu Trị Bình.
Không biết là do cô ta thông minh hay là do ai nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-chang-quan-nhan-dang-ghet/769428/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.