Chu Trị Bình nhìn Mục Thiên Thiên kéo tay mình liền đưa tay kéo cô ta dậy, đồng thời cất giọng bình tĩnh và ôn hòa: “Được rồi, không sao. Anh tin em.”
Ớ. Mục Ảnh Sanh không ngừng chớp chớp mắt. Cô thực sự cảm thấy khâm phục Mục Thiên Thiên. Ở đẳng cấp của Chu Trị Bình thì phụ nữ đến với anh ta không phải là ít nhưng không biết sao anh ta lại chỉ để tâm đến mỗi mình Mục Thiên Thiên.
Cô bị Lệ Diễn che mất một nửa tầm mắt nên tất nhiên sẽ không thể nhìn thấy lúc Chu Trị Bình nói tin Mục Thiên Thiên, trong ánh mắt anh ta lại có chút miễn cưỡng. Nhưng Lệ Diễn lại thấy, anh lạnh lùng nhìn Mục Thiên Thiên và Chu Trị Bình diễn kịch với nhau. Một chút hứng thú cũng không có, anh xoay người nhìn Mục Ảnh Sanh.
Hai năm không gặp, cô bé này hình như đã trưởng thành không ít. Vẫn là mái tóc ngắn kiểu Hàn xinh xắn ấy, vẫn gương mặt sáng sủa cùng đôi mắt sáng ấy. Nhưng hào khí lại gia tăng rất nhiều, mặt mũi ngoài kiên định còn có vẻ ung dung. Nhớ đến lời Nhậm Đông nói lúc anh vừa về, trong ánh mắt anh lại nhuốm thêm vài phần ý cười. Không tệ, cô bé này hai năm qua đã rất cố gắng. Không bỏ công anh khi ấy đã bảo Mạc Thì đặc biệt chỉ đạo Mục Ảnh Sanh.
Còn nhớ hai năm trước, lúc anh lên máy bay rõ ràng biết là phải dứt khoát đi nhưng cuối cùng vẫn sợ cô bé này không có anh là lại lười biếng. Cứ chần chừ một phút, cuối cùng vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-chang-quan-nhan-dang-ghet/769424/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.