Edit: Mai Thảoo & Beta: Phong Vũ
Nhậm Đông còn cho là mình ngụy trang rất khá.
“Nếu tôi đưa thẻ ra, sẽ không thắng được đội các anh.”
Mục Ảnh Sanh chỉnh lại mũ cho ngay ngắn, trong lòng nhẹ nhàng thở ra. May quá, may quá, không làm cho nhà trường mất mặt.
“Bạn học nhỏ.” Nhậm Đông thay đổi cách xưng hô, nhìn vệt thuốc màu trên mặt Mục Ảnh Sanh, trong lòng khó chịu giống như bị mèo cào: “Dù sao bây giờ cũng không có việc gì, bạn hãy nói cho tôi biết, làm sao bạn có thể phát hiện ra tôi?”
“Sao lại không có việc gì?” Mục Ảnh Sanh nắm chặt cây súng trên tay. Kiểm tra lại hộp đạn: “Tôi còn chưa có diệt sạch cả đội các anh.”
“Ồ. Khẩu khí không nhỏ nha. Nhưng mà làm sao bạn lại có lòng tin như vậy? Bạn nên biết rằng, mặc dù tôi chết, nhưng đại đội của tôi ở đây vẫn còn rất nhiều?”
“Anh chắc chắn chứ?” Mục Ảnh Sanh lại đem súng cất vào người, vỗ vỗ bả vai Nhậm Đông: “Thủ trưởng, bắt đầu từ giờ phút này, anh không thể nói chuyện được nữa rồi. Bởi vì anh đã bị tiêu diệt.”
“Nói một chút thì có làm sao. Bạn học nhỏ. Bạn phải trả lời câu hỏi của tôi, làm sao bạn biết được thân phận của tôi?”
Cô cầm súng lên, chỉ vào ngực Nhậm Đông : “Thủ trưởng, nếu anh vẫn còn nói nữa, tôi không ngại bắn anh thêm vài phát”
“ Cô ——”
Thật là. Nhậm Đông dở khóc dở cười, nhìn Mục Ảnh Sanh thừa dịp trời còn chưa sáng hẳn, lặng lẽ đi về hướng khác. Anh tấm tắc hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-chang-quan-nhan-dang-ghet/769416/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.