Edit: Đình & Beta: Phong Vũ Lệ Diễn loay hoay ôm đứa bé trong tay, thấy không ổn nên dứt khoát đặt nó lên đùi mình. Trò chuyện cùng đứa bé. Lúc anh cùng đứa bé nói chuyện, không tự chủ thả lỏng eo, đầu cũng hạ thấp, đối diện với đứa trẻ. “Tiểu Bảo chắc cũng lên lớp lá rồi nhỉ?” Giọng Lệ Diễn ôn hòa, khác một trời một vực với lúc huấn luyện đám bộ đội tân binh. Dịu dàng đến mức làm Mục Ảnh Sanh thiếu chút nữa tưởng anh có vấn đề. “Đúng rồi, chú Lệ siêu quá, vẫn nhớ con học lớp lá.” Đứa bé cất giọng non nớt, bởi được người khác nhớ mình mà vui thấy rõ. Cậu bé sờ quần áo Lệ Diễn, trong mắt lộ vẻ sùng kính: “Con nghe ba nói, chú Lệ cũng là giải phóng quân đúng không ạ? “Đúng rồi.” “Khi lớn lên con cũng muốn làm một anh giải phóng quân.” “Giỏi lắm.” Lệ Diễn cười, nhéo mặt Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo phải ăn nhiều lên, mới nhanh cao lớn được..” “Dạ.” Tiểu Bảo quyết tâm: “Mỗi bữa con sẽ ăn hai chén.” Mục Ảnh Sanh nãy giờ bị Lệ Diễn lơ là, nhưng cũng không có cảm giác bị xem nhẹ, cô nhìn Lệ Diễn, cảm giác anh bây giờ rất không giống với lúc bình thường. Nhìn Lệ Diễn ôm đứa bé, cô tự nhiên lại nghĩ sau này anh chắc hẳn sẽ là một người bố tốt. Lão Tề xào rau rất nhanh, không lâu sau liền mang ra ba món ăn và một bát canh. Cũng bế Tiểu Bảo đi mất. Đều là mấy món ăn thường ngày, mùi vị thực ra cũng rất bình thường. Mục Ảnh Sanh nhìn Lệ Diễn, không hiểu một thủ trưởng như anh lại ra ngoài chọn một nơi như thế này để ăn cơm? Lần trước cô chọn quán ăn kia là cố ý làm khó dễ Lệ Diễn, nhưng hôm nay là anh dẫn cô đến đây. “Mau ăn đi.” Lệ Diễn phát hiện ánh mắt của cô, ngẩng đầu lên nhìn cô: “Không nhanh lên sẽ không kịp về trường đâu.” Mục Ảnh Sanh thu hồi ánh mắt, cúi đầu tập trung ăn cơm. Có Lệ Diễn ở đây sẽ không bao giờ có đồ ăn thừa. Hai người nhanh chóng ăn xong bữa.Hôm nay Mục Ảnh Sanh muốn mời khách, kết quả lão Tề nhất quyết không chịu nhận tiền. “Em đã nói rồi, nếu hôm nay anh không lấy tiền thì hôm sau em sẽ không đến nữa.” Lệ Diễn không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng cô, nhét tờ tiền của mình vào tay lão Tề. Đồng thời trả lại tiền cho Mục Ảnh Sanh. Lục Ảnh Sanh nhìn anh, trong lòng có chút thắc mắc, không phải đã nói hôm nay cô trả tiền à? Loading... Lão Tề không từ chối được, đành nhận tiền của Lệ Diễn, lúc ra về anh còn ôm Tiểu Bảo nói hẹn gặp lại. Trong quán vừa vặn có khách đến, lão Tề cùng chị dâu đi chào khách, Lệ Diễn bế Tiểu Bảo ra trước cửa tiệm. Lúc đi, anh lấy một phong bao lì xì ra, nhét vào trong túi áo Tiểu Bảo. “Tiểu Bảo, chú cho con tiền mừng tuổi, con cất đi nhé.” “Chú Lệ, mẹ con nói không được nhận tiền của người lạ.” “Không sao, chú của con không phải là người lạ. Với lại giờ đang là tết, cái này là tiền mừng tuổi của con. Con cứ cầm đi, không sao đâu.” Tiểu Bảo nghe mà cái hiểu cái không, Lệ Diễn xoa đầu nhóc con, bảo nó về quán tìm mẹ. Hai người đi song song về bãi đỗ xe, Mục Ảnh Sanh nhìn gò má anh, có hơi tò mò. “Thủ trưởng Lệ, làm sao anh quen được lão Tề vậy?” “Lão Tề là lính xuất ngũ, cái chân đó của anh ấy bị mất trên chiến trường.” Mục Ảnh Sanh sửng sốt, xoay người nhìn về phía quán ăn. “Lúc tôi tiếp nhận đội của lão Tề, đúng lúc anh ấy bị thương ở chân phải xuất ngũ. Về đến nhà thì mẹ anh ấy lại đổ bệnh phải đến thành phố Nam chữa bệnh. bao nhiêu tiền trợ cấp đều dùng hết sạch.” “Hết tiền, lại mất một chân, anh ấy không thể về quê nên ở lại đây mở một quán ăn. Anh em trong đại đội của anh ấy trước đây đều biết nên lúc rảnh rỗi sẽ đến đây ăn cơm.” Mục Ảnh Sanh gật đầu, lại nhớ đến bao lì xì lúc nãy Lệ Diễn cho đứa bé. Cô bỗng liếc nhìn anh. Hơn nửa ngày nay, cô phát hiện mình vẫn chưa thật sự hiểu rõ Lệ Diễn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]