Edit: Đình & Beta: Phong Vũ
Lệ Diễn loay hoay ôm đứa bé trong tay, thấy không ổn nên dứt khoát đặt nó lên đùi mình. Trò chuyện cùng đứa bé.
Lúc anh cùng đứa bé nói chuyện, không tự chủ thả lỏng eo, đầu cũng hạ thấp, đối diện với đứa trẻ.
“Tiểu Bảo chắc cũng lên lớp lá rồi nhỉ?” Giọng Lệ Diễn ôn hòa, khác một trời một vực với lúc huấn luyện đám bộ đội tân binh.
Dịu dàng đến mức làm Mục Ảnh Sanh thiếu chút nữa tưởng anh có vấn đề.
“Đúng rồi, chú Lệ siêu quá, vẫn nhớ con học lớp lá.”
Đứa bé cất giọng non nớt, bởi được người khác nhớ mình mà vui thấy rõ. Cậu bé sờ quần áo Lệ Diễn, trong mắt lộ vẻ sùng kính: “Con nghe ba nói, chú Lệ cũng là giải phóng quân đúng không ạ?
“Đúng rồi.”
“Khi lớn lên con cũng muốn làm một anh giải phóng quân.”
“Giỏi lắm.” Lệ Diễn cười, nhéo mặt Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo phải ăn nhiều lên, mới nhanh cao lớn được..”
“Dạ.” Tiểu Bảo quyết tâm: “Mỗi bữa con sẽ ăn hai chén.”
Mục Ảnh Sanh nãy giờ bị Lệ Diễn lơ là, nhưng cũng không có cảm giác bị xem nhẹ, cô nhìn Lệ Diễn, cảm giác anh bây giờ rất không giống với lúc bình thường.
Nhìn Lệ Diễn ôm đứa bé, cô tự nhiên lại nghĩ sau này anh chắc hẳn sẽ là một người bố tốt.
Lão Tề xào rau rất nhanh, không lâu sau liền mang ra ba món ăn và một bát canh. Cũng bế Tiểu Bảo đi mất.
Đều là mấy món ăn thường ngày, mùi vị thực ra cũng rất bình thường. Mục Ảnh Sanh nhìn Lệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-chang-quan-nhan-dang-ghet/769409/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.