“Rất xin lỗi, đã làm phiền rồi.” Giọng nói rõ ràng quen thuộc kia không phải của Lệ Diễn thì còn là ai.
“Lúc trước là cháu phỏng vấn bạn học Mục. Vì vậy lần này tới thành phố Khánh, vừa vặn đi ngang nên tiện qua đây nhìn xem. Đã làm phiền bác rồi.”
“Sao lại là làm phiền được? May là A Sanh ở trường có sĩ quan huấn luyện quan tâm chăm sóc.” Mục Quý Hòa tuy đã xuất ngũ nhưng tình quân nhân trong xương tủy không giảm chút nào. Thấy binh sĩ hay những ai đã từng là lính đều đặc biệt thân thiết.
“Cũng không gọi là quan tâm chăm sóc được, đây cũng chỉ là ý định nhất thời. Chỉ là hôm qua bạn học Mục nói hôm nay sẽ hướng dẫn du lịch cho cháu.”
“A Sanh cũng thật là, sĩ quan huấn luyện đã đến cũng không nói một tiếng với bác. Còn để cháu nghỉ ở khách sạn nữa sao? Trong nhà cũng đâu phải thiếu phòng.”
Mục Ảnh Sanh lúc này thật sự cảm thấy nhức đầu. Mà không chỉ đau đầu đâu. Cô còn muốn bỏ chạy, chỉ là tình cảnh trước mắt này, cô cũng không có nơi để trốn.
“Bác khách sáo rồi. Không biết bạn học Mục đi đâu rồi?”
“Đi tập luyện rồi. Con bé này cũng thật là, không phải bác nói đâu. Rất nỗ lực đấy. Đã về nhà nhiều ngày rồi, mà ngày nào nó cũng không quên tập luyện. Sáng sớm nào cũng đều chạy bộ một tiếng. Buổi chiều và buổi tối còn tự tập luyện cá nhân.”
“Vâng. Thành tích của bạn học Mục trong trường vẫn luôn rất tốt. Các sĩ quan và giáo viên đều không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-chang-quan-nhan-dang-ghet/769391/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.