Dịch: Thu Hiền & Beta: Phong Vũ
Ở kiếp trước, Mục Ảnh Sanh đã xem qua rất nhiều tin tức về những kẻ buôn bán trẻ em, cô vô cùng căm ghét loại người này.
Chứ đừng nói đến việc chính cô còn là người bị lừa bán đi. Nếu như không gặp bọn buôn người này, thì chẳng phải là bây giờ cô vẫn đang sống rất hạnh phúc với bố mẹ ruột của mình hay sao?
Cô dường như đã nghĩ đến việc lập tức đi gọi nhân viên bảo vệ để bắt người phụ nữ này lại.
Mục Ảnh Sanh vừa muốn đứng dậy, thì lại nhìn thấy một người đàn ông đi về hướng bên này. Người kia đi thẳng tới chỗ nằm của người phụ nữ, đẩy đẩy vai của cô ta.
“Ngủ à?” Người đàn ông cúi thấp đầu, hỏi một câu rất nhỏ.
“Ừ.” Người phụ nữ dường như có chút ngái ngủ, giọng nói chẳng có chút tinh thần nào.
“Cái kia cũng ngủ rồi.” Người đàn ông nói tiếp: “Cô đừng ngủ say quá, nếu không thì…”
“Biết rồi, biết rồi.” Người phụ nữ dường như có chút mất kiên nhẫn: “Không phải đến tối mới xuống xe sao? Tôi ngủ một chút cũng có sao? Tôi đây nghe theo anh ôm nó suốt cả một đoạn đường. Mệt muốn chết rồi. Thêm nữa, anh cũng chẳng ôm khư khư nó được, không phải sao?”
“Cô…” Sắc mặt của người đàn ông thay đổi hẳn, nhìn trái nhìn phải, hắn ta phát hiện ra Mục Ảnh Sanh đang ngủ ở phía đối diện, những người khác đều không chú ý tới bọn họ, mới nói tiếp.
“Dù sao thì cô cũng cẩn thận một chút, tôi đi trước đây.”
Người đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-chang-quan-nhan-dang-ghet/769342/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.