Trên đường đến bệnh viện, ba Lý và mẹ Lý đã được chủ nhiệm lớp Trương Mai thông báo về sự xuất hiện của Minh Phù.
Họ biết ơn vì Minh Phù đã luôn sát cánh và hỗ trợ con gái mình trong suốt thời gian qua.
Nghe vậy, Lý Gia Tuệ bỗng dưng quay ngoắt đầu lại, đầu tiên nhìn lướt qua chân của Minh Phù, rồi ngồi thẳng người dậy: “Mẹ, mẹ muốn làm gì vậy ạ?”
Cổ họng khàn đến gáy gắt.
Minh Phù trấn an liếc nhìn cô bé một cái, đóng cửa lại và gật đầu: “Đúng vậy, là tôi.”
Thấy mẹ Lý bước hai ba bước lên trước, Lý Gia Tuệ tưởng rằng mẹ mình định làm gì đó với Minh Phù, vội vã vén chăn định xuống giường.
Minh Phù đứng tại chỗ bất động.
Với nhiều năm kinh nghiệm trong nghề, Minh Phù đã gặp qua đủ mọi hạng người.
Con gái gặp chuyện như vậy, cha mẹ Lý Gia Tuệ ắt hẳn phải vô cùng đau lòng và tổn thương.
Minh Phù đã nhận lời giúp đỡ nhưng không thể bảo vệ tốt cho Lý Gia Tuệ, nếu như cha mẹ cô bé trách móc, điều đó cũng hoàn toàn dễ lý giải.
Ba chữ “tôi xin lỗi” đã đến bên miệng, sắp sửa được nói ra thì mẹ Lý đứng trước mặt cô, bỗng dưng thân hình khụy xuống.
Một tiếng “bịch” trầm đục vang lên.
Mẹ Lý quỳ xuống trước mặt Minh Phù.
Ba Lý cũng đỡ mẹ Lý quỳ xuống theo.
Minh Phù lùi lại hai bước theo bản năng, bị cảnh tượng trước mắt làm cho bối rối, mắt mở to hết cỡ.
Hành động muốn xuống giường của Lý Gia Tuệ cũng lập tức dừng lại.
Trong căn phòng bệnh yên tĩnh, chỉ có tiếng máy lạnh rè rè và tiếng mẹ Lý nức nở.
“Luật sư Minh, cô là người tốt, cảm ơn cô đã hết lòng giúp đỡ con gái chúng tôi.”
“Không, không phải…” Minh Phù từ trạng thái ngỡ ngàng lấy lại tinh thần, vội vàng quỳ xuống đất: “Chú dì xin hãy đứng dậy, đừng quỳ, con chịu không nổi, con không giúp được gì nhiều.”
“Cô là ân nhân của gia đình chúng tôi, cô xứng đáng được vậy.” Mẹ Lý không chịu đứng dậy, nắm chặt tay Minh Phù không buông: “Tôi và ba nó không có tài cán gì, chỉ lo kiếm tiền, bình thường cũng ít quan tâm đ ến con bé, lúc đầu biết chuyện này sợ bị lộ ra ảnh hưởng danh tiếng của Gia Tuệ, không cho báo cảnh sát, không đòi lại công bằng cho con bé, mới để mọi chuyện thành ra thế này, chúng tôi nên báo cảnh sát sớm hơn mới phải.”
“Là do chúng tôi quan tâm đ ến con bé chưa đủ, cảm ơn cô đã giúp đỡ Gia Tuệ, đã ở bên cạnh con bé. Con bé là con gái duy nhất của chúng tôi, nếu như thật sự xảy ra chuyện gì đó, tôi và ba nó cũng không thể sống nổi.”
Ba mẹ Lý mặc dù bình thường quan tâm Lý Gia Tuệ chưa đầy đủ, nhưng dù sao cũng yêu thương con gái, sau chuyện này, họ cũng coi như đã nhận được bài học.
Nhớ ra chuyện gì đó, mẹ Lý vội vàng hỏi: “Còn người tốt bụng đã ôm Gia Tuệ cùng nhảy xuống nữa, cậu ấy không sao chứ?”
“Không sao, không sao ạ.” Minh Phù cố gắng dìu mẹ Lý đứng dậy: “Dì ơi, chúng ta ngồi xuống nói chuyện, dì như vậy Gia Tuệ cũng lo lắng.”
Như bị câu nói này đánh thức, Lý Gia Tuệ lấy lại cử động cơ thể cứng đơ, bước xuống giường và đi đến bên ba Lý.
“Ba, dậy đi.”
Bốn người dìu nhau trở về bên giường bệnh, Minh Phù hất cằm về phía giường bệnh: “Gia Tuệ, em quay lại nằm đi.”
Lý Gia Tuệ nghe lời nằm xuống, vỗ vỗ vào mép giường: “Chị ơi, chị ngồi đi.”
Mẹ Lý cũng vội vàng nói: “Đúng vậy, luật sư Minh, cô mau ngồi xuống đi.”
Minh Phù vừa ngồi xuống, Lý Gia Tuệ liền đi tới nắm lấy tay cô, rồi lại nhìn xuống chân cô: “Chị, chân chị sao vậy?”
Minh Phù đi ra ngoài với giày cao gót, khi leo cầu thang thấy vướng víu nên đã tháo ra vứt sang một bên.
Tòa nhà khoa học kỹ thuật tuy ngày nào cũng có người dọn dẹp, nhưng cũng không thể đảm bảo sẽ không có thứ gì nhọn.
Minh Phù không biết đã dẫm phải thứ gì, ngón chân bị xước xát vài đường.
Minh Phù khẽ nhấc chân, cười nhìn Lý Gia Tuệ: “Không sao đâu, đã xử lý xong rồi.
Vành mắt Lý Gia Tuệ phiếm hồng, cúi đầu xuống: “Em xin lỗi chị, đã khiến chị bị thương.”
“Em xin lỗi chị gì, em xin lỗi chính bản thân mình.” Minh Phù vuốt v e mái tóc của cô bé, giọng nói nhẹ nhàng và bình thản: “Đừng suy nghĩ tiêu cực, chỉ cần còn sống thì mọi chuyện đều có thể thay đổi. Việc em làm như vậy chỉ khiến kẻ xấu càng đắc ý, những người xung quanh thêm đau lòng. Em hãy sống thật rạng rỡ, để chứng kiến kẻ xấu phải đền tội.”
“Hơn nữa chúng ta đã không nói với nhau là có chuyện gì cũng phải nói cho nhau biết sao? Lần trước gọi điện thoại sao em không nói về chuyện tin nhắn?”
Lý Gia Tuệ nhỏ giọng ấp úng: “Em không muốn làm phiền chị thêm nữa, chị đã giúp em rất nhiều rồi.”
“Nói lung tung!” Minh Phù cau mày, nghiêm khắc mắng cô bé: “Ai nói đây là phiền phức, nếu chị sợ phiền phức thì ngay từ đầu đã không đi tìm em.”
Lý Gia Tuệ gật đầu: “Em biết lỗi rồi, chị đừng giận.”
“Sợ chị giận thì sau này đừng làm những chuyện ngốc nghếch như vậy nữa.” Minh Phù gạt mái tóc bên má cô bé ra sau tai: “Không sao đâu, mọi chuyện đều có thể vượt qua được.”
Minh Phù quay sang nhìn ba mẹ Lý Gia Tuệ: “Con đã nộp tin nhắn và ảnh cho cảnh sát rồi, phối hợp với kết quả kiểm tra DNA, rất nhanh sẽ có kết quả, mọi người đừng nóng vội, đến lúc đó tôi sẽ xử lý tốt cho Gia Tuệ.”
Ba Lý và mẹ Lý liên tục gật đầu cảm ơn: “Luật sư Minh, tiền viện phí là bao nhiêu, tôi sẽ trả lại cho cô.”
“Không cần ạ, con xem Gia Tuệ như em gái, số tiền này coi như của con.”
Lý Gia Tuệ: “Vậy không được, chị đã giúp em rất nhiều rồi, không thể không trả tiền.”
“Chị chưa nói không cần.” Minh Phù đưa ngón trỏ búng nhẹ vào trán Lý Gia Tuệ: “Bây giờ em cứ tập trung hồi phục sức khỏe và tinh thần, chị sẽ ghi nhớ số tiền này, sau này khi em đi làm có thể trả lại cho chị.”
Giọng Lý Gia Tuệ nghẹn ngào, gật đầu: “Vâng, em biết rồi.”
Minh Phù đưa ngón út ra, ngoéo một cái trước mặt cô bé: “Hứa nhé, lần này không được nuốt lời.”
Lý Gia Tuệ móc ngón út mình vào ngón út của cô: “Hứa ạ.”
–
Phòng bệnh của Trần Tự Chu ở trên tầng Lý Gia Tuệ, khi Minh Phù trở về, anh đang xem điện thoại.
Nghe tiếng động, Trần Tự Chu ngước lên nhìn.
“Về rồi à?” Anh nhìn thấy Minh Phù đi lại có vẻ khó khăn, bèn nhìn xuống chân cô, cau mày hỏi: “Chân em sao vậy?”
Con người khi cảm thấy được yêu luôn rất dễ dàng cảm thấy uất ức.
Khi một mình, cô có thể vác nặng, xách tay, thậm chí còn làm việc giỏi hơn nhiều nam giới. Sau khi tỉnh dậy từ vụ tai nạn xe hơi, cô chỉ mong được tiếp tục bận rộn với công việc.
Đó là hiện tại, chỉ cần Trần Tự Chu hỏi han đơn giản, Minh Phù đã không thể kìm nén được sống mũi lại cay.
Được yêu thương quả thật như có chỗ dựa vững chắc.
Lê từng bước tới, cô tiến đến bên giường, ngồi xuống và vòng tay ôm lấy cổ anh, chậm rãi tựa đầu vào lòng anh, cô khẽ nói: “Em bị xước.”
Trần Tự Chu ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng nhấc bổng cả cơ thể cô lên giường, rồi cúi người cởi đôi giày cao gót của cô.
Trên đôi bàn chân vốn trắng nõn hằn in nhiều vết xước đỏ, có vết còn đang rỉ máu và dính đầy bùn đất, trông rất bẩn thỉu.
Thật ra, Minh Phù vẫn chưa kịp xử lý vết thương trên chân, kể từ khi Trần Tự Chu và Lý Gia Tuệ được đưa vào bệnh viện, cô đã bận rộn chạy qua chạy lại giữa hai nơi và không có thời gian để quan tâm đ ến bản thân.
Lúc nãy, sợ Lý Gia Tuệ lo lắng và cảm thấy áy náy, Minh Phù mới không nói gì.
Ánh mắt Trần Tự Chu trầm xuống: “Làm sao mà thành thế này?”
Minh Phù thành thật khai báo: “Em ném đôi giày khi chạy lên lầu.”
Trần Tự Chu nắm lấy cổ chân Minh Phù bằng một tay, tay kia chạm nhẹ vào vết xước trên chân cô.
Minh Phù né tránh: “Bẩn lắm.”
“Anh còn có thể ghét bỏ em sao?”
Trần Tự Chu khẽ nhướng mắt nhìn Minh Phù, lấy điện thoại gọi cho Tống Tử Phong, dặn anh ấy mang hộp dụng cụ y tế đến.
Sau khi cúp máy, anh bước xuống giường.
Vừa trải qua một “chuyến tàu lượn cảm xúc” đầy biến động, Minh Phù không muốn rời xa Trần Tự Chu dù chỉ một khắc. Nhìn thấy anh bước xuống giường, cô nắm lấy ngón tay anh, mắt trông mong nhìn anh: “Anh đi đâu vậy?”
“Để anh lấy khăn lau chân cho em.” Trần Tự Chu nhận ra Minh Phù dính lấy anh, ngoắc tay với cô: “Hay là anh ôm em đi nhé.”
Vừa mới ngã từ tầng năm xuống, Trần Tự Chu lẽ ra cần được nghỉ ngơi đầy đủ. Tuy nhiên, Minh Phù không thể cưỡng lại sự cám dỗ, cô mím môi, hỏi một cách dè dặt: “Anh có thể không?”
“?”
Trần Tự Chu bị chọc tức một tiếng, lười nói nhảm với cô nữa, lập tức bám vào người nâng m ông cô, bế cô từ trên giường lên: “Em cảm thấy thế nào?”
Minh Phù nhìn anh chằm chằm vài giây, hôn nhẹ lên khóe môi anh, sau đó rúc vào vai anh, nũng nịu cọ quậy.
Trần Tự Chu ôm cô đi về phía nhà vệ sinh, cười trêu chọc một câu: “Sao mà giống mèo thế nhỉ?”
Minh Phù im lặng, ôm chặt lấy Trần Dư Châu như một chú gấu koala.
Trần Tự Chu vốn có tính cách của công tử, không thích chịu thiệt thòi, nên dù chỉ nằm viện tĩnh dưỡng hai ngày, anh cũng chọn phòng VIP.
Ban đầu, anh cũng muốn đưa Lý Gia Tuệ lên cùng tầng với mình. Tuy nhiên, Minh Phù lo lắng rằng Lý Gia Tuệ sẽ cảm thấy áp lực nếu biết chuyện này, nên đã sắp xếp cho cô bé tĩnh dưỡng ở phòng bệnh bình thường ở tầng dưới.
Minh Phù nghiêng đầu, áp má vào vai anh: “Em nghĩ ở phòng bệnh tốt như vậy không ổn lắm đâu.”
“Bệnh viện dạo này không thiếu chỗ đâu, em không cần lo lắng.” Trần Tự Chu tùy ý nói: “Hơn nữa, một năm cũng chỉ có vài người được ở phòng VIP, vậy nên coi như anh góp phần giúp đỡ bệnh viện vậy.”
Nghe vậy, Minh Phù lập tức rời khỏi vai anh, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc: “Đây coi là góp phần chó má gì, anh rất kiêu ngạo sao?”
Trần Tự Chu vội vàng sửa lời: “Không kiêu ngạo, không kiêu ngạo gì cả, anh sai rồi, sai rồi.”
Minh Phù tức giận lườm anh một cái, rồi mới nằm lại chỗ cũ.
Trần Tự Chu nhìn thấy cô gái nhỏ giận dỗi thì không thể nhịn được cười, “Sao luật sư Minh lại bỗng nhiên chửi thề vậy? Ghê gớm quá!”
Minh Phù dùng những ngón tay mềm mại mân mê tai anh, “Ai bảo anh hay nói lung tung, phiền quá.”
Có lẽ do tình cảm với Minh Phù gần đây tiến triển quá nhanh, Trần Tự Chu rõ ràng bắt đầu trở nên bồng bột, lời nói cũng trở nên thiếu đứng đắn.
Anh đặt Minh Phù lên bồn rửa tay, hai tay chống bên hông cô: “Phiền thì sao em vẫn cứ bám lấy anh thế?”
Vừa nói ra, anh đã cảm thấy không ổn.
Cô gái nhỏ dễ bẽn lẽn, lỡ như cô xấu hổ, sau này không còn bám anh nữa thì anh đúng là tự chuốc vạ vào thân, khóc cũng không có chỗ khóc.
Đang muốn sửa cái gì đó, chỉ thấy Minh Phù lại tới gần, học theo anh lúc trước như vậy, đầu tiên là khẽ c ắn môi dưới của anh, sau đó ngậm ngậm m út hai cái.
Sau khi buông ra, không tránh mà nhìn anh: “Bởi vì thích anh.”
Lúc Trần Tự Chu kéo Lý Gia Tuệ ngã xuống, chỉ có vài giây ngắn ngủi.
Nhưng đối với Minh Phù mà nói lại dài dằng dặc như là mấy chục năm.
Mấy giây đó, trong đầu cô như cưỡi ngựa xem hoa hiện lên rất nhiều.
Tất cả đều có liên quan đến Trần Tự Chu.
Cuối cùng, dừng lại ở câu hỏi anh đã hỏi cô trước đó.
Hối hận trào dâng trong lòng.
Vào ngày hóa giải hiểu lầm, Trần Tự Chu đã hỏi cô có thích anh hay không, nhưng cô không kịp trả lời.
Thái độ cho thấy tất cả, nói hay không nói hai chữ kia Trần Tự Chu cảm thấy cũng không quan trọng lắm.
Anh cảm nhận được tâm ý của Minh Phù đối với anh.
Anh biết với tính cách của Minh Phù, rất khó để nói thích một người ở bên miệng, cho nên anh cũng không hỏi nữa.
Nhưng khi thật sự nghe Minh Phù nói ra những lời thích anh, đầu óc Trần Tự Chu trống rỗng trong chớp mắt.
Ngay sau đó liền nổ tung pháo hoa.
Một khóm tiếp một khóm.
Xán lạn lại nhiều màu sắc.
Cúi thấp đầu, trán anh kề sát vào trán cô, giọng nói đè thấp, dụ dỗ: “Lặp lại lần nữa đi.”
Nói lời yêu thương thật ra không khó như tưởng tượng, khi đã dũng cảm nói ra lần đầu, những lần sau sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Minh Phù ôm chặt lấy cổ Trần Tự Chu, chủ động áp môi mình lên môi anh: “Em thích anh, cũng thích từ rất nhiều năm rồi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]