Khi bước ra khỏi phòng bệnh, Chu Nhạc Nhạc vẫn còn trong trạng thái chưa hết bàng hoàng.
Trần Tự Chu xuất hiện quá đột ngột, nhìn cách anh và Minh Phù tương tác với nhau, rõ ràng mối quan hệ của họ không hề đơn giản.
Cửa đóng lại phát ra tiếng “cạch” nhẹ nhàng, suy nghĩ của Chu Nhạc Nhạc dần trở lại, cô ấy lén lút nhìn qua cửa sổ trên cửa để quan sát bên trong.
Người đàn ông ngồi bên mép giường, quay lưng về phía cửa, đầu hơi nghiêng, lộ rõ khuôn mặt góc cạnh, tấm lưng mảnh khảnh nhưng đầy sức mạnh, khí chất không thể che giấu.
Anh chống tay lên cạnh Minh Phù, như muốn ôm trọn cô vào lòng.
Minh Phù trông nhỏ bé hơn rất nhiều.
Dù nghĩ thế có hơi không công bằng với luật sư Phùng, nhưng cảm giác giữa luật sư Minh và anh chàng đẹp trai này thật sự đầy sức hấp dẫn.
Chu Nhạc Nhạc đấu tranh giữa đạo đức và vẻ đẹp, nhăn mặt đầy mâu thuẫn rồi xoay người rời đi.
Không khí giữa hai người trong phòng bệnh có chút căng thẳng và mơ hồ.
Trần Tự Chu nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt sắc bén, môi mím chặt, dù không nói lời nào nhưng vẫn toát ra khí thế hùng hổ dọa người.
Minh Phù cảm thấy cổ họng khô khốc một cách kỳ lạ, cô li3m môi: “Thật ra cũng không có chuyện gì lớn…”
Cô vốn không thích phàn nàn, cũng không quen việc đó.
Trong phút chốc không biết phải mở lời thế nào.
“Cái tôi muốn nghe không phải là mấy lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-cham/3589442/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.