Cho đến khi tắm xong chuẩn bị đi ngủ, Minh Phù vẫn chưa thể thoát khỏi cảm giác ngỡ ngàng về cái ôm ấy.
Cái ôm đó hoàn toàn là kết quả của sự bộc phát.
Nhưng ý nghĩ ấy đã nảy lên ngay sau khi nghe Trần Tự Chu kể về câu chuyện đó.
Một tuần sống trong bóng tối được cậu tóm tắt chỉ trong vài câu ngắn gọn, Minh Phù không dám nghĩ kỹ hơn.
Tính cách cô luôn trầm lặng, hầu như không bao giờ thể hiện ra ngoài.
Nhưng khi cô nhìn thấy Trần Tự Chu đứng đó một mình, cảm giác muốn ôm cậu không thể nào cưỡng lại được.
Từ lần đầu gặp Trần Tự Chu, cậu đã là con cưng của trời, được mọi người yêu mến. Nơi cậu đến trở thành tâm điểm mọi ánh nhìn.
Sau khi tiếp xúc, cô phát hiện cậu vừa ngang ngạnh vừa có chút xấu xa, luôn thích trêu chọc cô, nói những câu khiến cô xấu hổ.
Nhưng không hiểu sao, cô lại không thể ghét cậu được.
Thậm chí, khi nhìn thấy nụ cười lười biếng trên môi cậu, cô càng thêm yêu thích.
Trần Tự Chu lẽ ra nên là một người luôn sống theo ý mình, không phải lo lắng điều gì, những biểu cảm u buồn cô đơn giống đêm nay không nên xuất hiện trên gương mặt cậu.
Tiếng “ting” vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Minh Phù.
Trong lòng cô như có linh cảm, cô cầm điện thoại lên, quả nhiên là tin nhắn của Trần Tự Chu.
【C: Cậu đang làm gì đấy?】
Minh Phù cầm điện thoại, cắn nhẹ môi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-cham/3589423/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.