Lòng bàn tay tê dại một mảnh, Minh Phù vô thức nắm tay, suýt nữa nắm chặt ngón tay của Trần Tự Chu.
Cô rụt tay lại, “Vậy tại sao cậu, còn chơi?”
Trần Tự Chu nhìn cô bằng con ngươi đen tối, ánh mắt nóng bỏng: “Cậu nghĩ sao?”
“Không biết.”
Trần Tự Chu giận dỗi véo má cô: “Lại giả vờ ngốc sao.”
“Không.” Minh Phù ngửa đầu ra sau, tránh tay cậu: “Cậu đừng, lúc nào cũng đụng chạm mình.”
“Chạm một chút cũng không được à.”
Cô gái nhỏ vô cùng kiên định: “Không được.”
Trần Tự Chu: “Vậy nếu mình không nhịn được thì sao.”
Minh Phù dừng chân, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc: “Vậy cậu, cố gắng kiềm chế hơn đi, mình tin là, cậu có thể làm được.”
Nói xong, cô tiếp tục bước về phía trước, theo kịp đoàn người.
Trần Tự Chu đứng tại chỗ, gãi gãi mày rồi cười nhẹ.
Nhưng cậu không tin vào bản thân mình đâu.
–
Cửa hàng này được trang trí rất có bầu không khí, ánh đèn âm u, tranh tường cổ điển, hành lang dù không có cửa sổ nào nhưng lại có thể nghe thấy tiếng gió rì rào.
Tang Ngâm liếc nhìn Trần Tự Chu vẻ mặt bình thản, rồi quay sang thì thầm với Minh Phù: “Lát nữa vào trong nhớ coi chừng Trần Tự Chu, cậu ấy sợ bóng tối.”
Ban đầu Trần Tự Chu nói cậu sợ bóng tối, Minh Phù không tin lắm, dù gì thì người này thường hay trêu chọc cô, giờ Tang Ngâm cũng nói vậy, cô lại trở nên không chắc chắn.
“Thật không?”
“Thật,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-cham/3589421/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.