Âm thanh lạnh lùng của chàng trai làm tiếng cười trong lớp học ngay lập tức biến mất.
Trịnh Nhan Hương quay lại phía sau nhìn.
Trần Tự Chu tựa vào ghế, tư thế lười biếng, rõ ràng không có biểu cảm rõ ràng nhưng từ khí thế tỏa ra có thể cảm nhận được cậu đang tức giận.
Minh Phù rõ ràng đang đứng, nhưng lại như bị cậu bao bọc trong vùng lãnh thổ của mình mà bảo vệ.
Cô chớp mắt.
Sao lại cảm thấy như vừa phát hiện ra chuyện gì đó nghiêm trọng vậy.
Giáo viên tiếng Anh cũng không nổi giận vì bị Trần Tự Chu ngắt lời, bà tỏ vẻ khen ngợi nhìn Minh Phù: “Rất tốt, ngồi xuống đi.”
Minh Phù thở phào nhẹ nhõm, kéo ghế ngồi xuống.
Tay cầm bút dừng lại, đầu bút để lại một điểm đen trên giấy, nghĩ về hành động vừa rồi của Trần Tự Chu, Minh Phù có chút lơ đãng.
Đang định nói gì đó, trong tầm nhìn lại thoáng qua hình ảnh chàng trai cúi xuống bàn tiếp tục ngủ.
–
Giờ giữa các tiết học vẫn như thường, là khoảng thời gian Trịnh Nhan Hương kéo Minh Phù đi siêu thị mua đồ, trời nóng bức, hai cô gái mua hai que kem vừa đi vừa ăn.
Nhớ lại chuyện giờ tự học buổi sáng, Trịnh Nhan Hương tò mò hỏi: “Em Phù, cậu với Trần Tự Chu quan hệ thế nào vậy?”
“Bình thường.”
“Bình thường? Không thể nào, giờ tự học buổi sáng Trần Tự Chu bảo vệ cậu như thế, nhìn đã biết là không bình thường.” Trịnh Nhan Hương mạnh dạn đoán: “Á!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-cham/3589415/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.