Xế chiều thứ bảy, người đến xe đi trước cổng trường trung học Trưởng Lập, rất nhiều học sinh xách vali lao về phía cổng trường, bánh xe xoay vòng lăn trên mặt đất, xung quanh là tiếng nói chuyện ồn ào, xen lẫn vài tiếng ve kêu yếu ớt.
Minh Phù không mang theo hành lý, cô đeo cặp sách căng phồng chậm rãi đi về phía trạm xe buýt.
May mắn coi như không tệ, Minh Phù vừa đi tới trạm xe buýt, chiếc xe buýt cô muốn ngồi đã tới.
Học sinh ngồi chiếc xe buýt này rất ít, xếp hàng lên xe quẹt thẻ, Minh Phù lập tức đi đến hàng ghế cuối cùng ngồi xuống.
Chiếc xe buýt này lập tức đến cửa khu dân cư hiện tại của cô, đường hơi dài, vị trí cách Trưởng Lập cũng không gần, phải ngồi khoảng một tiếng rưỡi mới đến.
Mở cửa sổ ra một khe hở nho nhỏ, xe buýt chạy về phía trước, mang theo gió nóng từ trong khe hở cuốn vào, thổi cho người ta rất thoải mái.
“Vậy nếu tôi nhớ cậu thì sao?”
Thanh âm trầm thấp mê người của chàng trai lại vang lên bên tai, Minh Phù chớp mắt mấy cái, mu bàn tay dán lên mặt.
Hơi nóng.
Trong đầu hiện ra khuôn mặt của Trần Tự Chu, lông mày rõ ràng, đôi mắt có chút nội tâm, lúc mặt không biểu cảm nhìn rất khó tiếp cận, nhưng cậu lại luôn mang theo nụ cười lười biếng lại thản nhiên, trung hòa ý đồ xấu xa kia.
Minh Phù đóng cửa sổ lại, ngồi thẳng người, gió nóng biến mất, chỉ còn không khí lạnh lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-cham/3589413/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.