-" Có chuyện qua trọng... thực ra Nhị Hắc...."
Nghe xong, cô run lẩy bẩy cả chân tay, suýt thì rơi cái điện thoại, nước mắt còn chẳng kịp rơi, đầu óc vẫn chưa tiếp nhận nổi thông tin vừa rồi. Vừa chạy vừa run còn lẩm bẩm nói
- Sao lại thế, mới đây cậu ấy vẫn còn ôm tôi mà...
Rồi sau đó, cô lại vội vã nhấc máy điện thoại lên, miệng lẩm bẩm
- Đợi tôi, để tôi đặt vé bay sang đó ngay.
Nói rồi, cô vội cúp máy, tất tả cạy đi đến phòng hiệu trưởng xin nghỉ phép một tuần
- Một năm em cũng chỉ có 1 tuần nghỉ phép thôi đấy - Tổng đốc Dương Nghị kéo lại chiếc kính, nói
Cô gật đầu, rồi cầm tờ đơn xác nhận nghị phép chạy biến. Chỉ để lại sau lưng tiếng thở dài của Dương Nghị
- Loạn hết cả rồi!
Cô ngồi trên máy bay, lòng nóng như lửa đốt, từng khúc ruột như rụng rời cả, đột nhiên nước mắt lại chảy ngắn dài.
"Rõ ràng khi đó đã hứa... đã hứa sẽ trở về với em mà!"
Nắm tay cô co lại, vo vo gấu váy đang mặc, những giọt nước mắt ri rỉ chảy ra, lòng cô chưa bao giờ sợ hãi thế này.
Sân bày ồn ã, cô chạy vội xuyên qua làn người đông đúc, kẻ nức nở ly biệt, kẻ vui mừng chào đón.
Bệnh Viện Kendoni đông người qua lại, bệnh nhân áo xanh, bác sĩ áo trắng chạy như con thoi ở tiền sảnh rộng lớn, tọa lạc ngay giữa thành phố New York phồn hoa, trời sẩm tối, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-cau-lop-truong/1912889/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.