Cậu họ Lê, tên là Hoài Phong.
Đó là một cái tên đẹp. Nó nói rằng chủ nhân của nó là một con người có nhiều hoài bão và ước mơ, một con người mạnh mẽ, kiên cường trải qua nhiều phong ba, gian khổ.
Hoài bão thì cậu chưa có, nhưng phong ba thì cậu có đầy một rổ.
Cậu là kết quả của một cuộc hôn nhân không tình yêu. Mẹ cậu là trẻ mồ côi, được một bà lão phúc hậu, tên Tám, sống một mình ở gần nhà cậu nhận về làm giúp việc. Hồi trẻ, mẹ cậu là một thiếu nữ duyên dáng, xinh đẹp lại hiền lành, nết na, nhiều chàng trai đem lòng yêu cái nhan sắc ấy. Nhưng vì bà là trẻ mồ côi, không môn đăng hộ đối, nên không ai ngỏ lời muốn cưới làm vợ. Lúc bấy giờ, bố cậu là con trai cả của nhà, ngoại hình bảnh bao, tuấn tú, có ăn có học đàng hoàng, lại thêm tính trăng hoa, khéo ăn nói nên mấy cô gái trong xóm lúc ấy, cô nào cũng mê như điếu đổ! Mẹ cậu cũng vậy!
Mẹ cậu mười chín tuổi.
Bố cậu hai mươi ba.
Một buổi tối nọ, bố cậu sang nhà bà Tám mượn đồ. Ngày hôm ấy, bà Tám bận việc phải đến nhà người bà con ở xa, lúc bố cậu đến chỉ có mình mẹ cậu ở nhà. Trai xinh, gái đẹp, đêm tối lại chỉ có hai người ở nhà, nên không may xảy ra câu chuyện “ăn cơm trước kẻng”. Bố cậu lúc đó chỉ là nhất thời nông nổi, nên khi nghe mẹ cậu nói có thai thì nhất quyết chối bỏ. Mẹ cậu đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-cau-hoc-sinh-ca-biet/3258219/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.