Nó tên là Lương Bảo An. Cái tên này là do ông nội Lương Bảo Lâm của nó đặt.
“Bảo” trong từ bảo bối.
“An” trong từ bình an.
Ông nó bảo, tên nó có nghĩa là bảo bối đem bình an đến cho dòng họ Lương. Nghe có vẻ quan trọng quá chừng. Mà cũng đúng, ông bà nội nó có ba người con, bố Long ở giữa, trên còn một bác trai tên Quốc, dưới là chú Hưng. Bác Quốc lại có hai anh con trai là Duy và Minh, chú Hưng cũng có một quý tử là Kỳ. Thành ra cả nhà chỉ có mỗi nó là gái, “quý” cũng phải.
Ở bên nội đã là của quý, về bên ngoại nó còn là của “hiếm” nữa cơ. Ông bà ngoại chỉ có mỗi mẹ Thục. Mẹ Thục lại chỉ có mỗi cô con gái “thông minh, xinh đẹp, hiền dịu, nết na” là nó. Vì thế, nghiễm nhiên nó trở thành... cháu một và cũng nghiễm nhiên bao nhiêu quan tâm, yêu thương của cả nhà nó đều hưởng hết. Thế mới oách chứ lị!
Được cưng chiều như công chúa, lại thêm khoản gia đình hai bên nội ngoại đều khá giả, người ngoài ai ai cũng xuýt xoa khen số Bảo An sướng.
Bảo An nhà ta trước giờ đi đâu cũng có xe ôm riêng hộ tống. Đó là Bảo Kỳ. Em họ kiêm osin cao cấp mà đích thân ông nội “tuyển” cho cô cháu gái. Sau khi xem xét kỹ lưỡng từng ứng cử viên, ông đã rút ra kết luận:
-Ứng cử viên thứ nhất: Lương Bảo Duy. Duy lớn hơn Bảo An năm tuổi, cao to, trắng trẻo, không hôi, học lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-cau-hoc-sinh-ca-biet/3258218/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.