Xe bảo mẫu chạy ổn định trên đường cao tốc.
Ánh chiều tà nghiêng nghiêng rọi vào trong xe, chiếu lên người hai người.
Tô Vãn Vãn cụp mắt, hàng mi đong đầy ánh nắng, yên lặng ngắm Lạc Thành Dã.
Lạc Thành Dã nghiêng người, đôi mắt bị chiếc bịt mắt che mất càng làm nổi bật lên đường nét gương mặt của anh. Mũi cao, môi mỏng mím hờ, chiếc cằm gợi cảm tựa như kiệt tác do Thượng Để tỉ mỉ điêu khắc.
Vì sợ đụng phải Lạc Thành Dã, hai tay Tô Vãn Vãn cứ giữ nguyên một tư thế cho đến lúc cứng đờ.
Nhưng giữ nguyên thế này rất mỏi vai, cho nên cô chậm rã thả lỏng bả vai, cánh tay cũng hạ xuống theo. Một bàn tay chạm vào eo Lạc Thành Dã, cơ bắp tràn ngập sức mạnh khiến lòng cô rung rinh.
Một tay đặt trên đùi, thi thoảng ngón tay sẽ chạm vào mái đầu đang gối trên đùi của cô, mái tóc mềm mại cọ vào mu bàn tay cảm giác hơi ngứa.
Có lẽ bởi bầu không khí quá đỗi yên bình, cho nên Tô Vãn Vãn cũng cảm thấy toàn thân mệt mỏi rã rời.
Chưa qua bao lâu, tiếng hít thở đều đều truyền đến từ trên đùi cô.
Tô Vãn Vãn: “…”
Ngủ thật hả?
Tô Vãn Vãn mím môi, ánh mắt quét nhanh từ đầu đến chân Lạc Thành Dã một lượt.
Bàn tay đặt trên đầu anh to gan thêm một chút, cô lặng lẽ di chuyển đầu ngón tay, nghịch ngợm mấy sợi tóc của anh, tay kia di chuyển dọc theo sống lưng.
Trong mơ, Lạc Thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-cau-dac-biet-hang-dem/3314314/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.