Ngày hôm sau, Dương Tiêu và Tô Vãn Vãn gặp nhau ở tiệm Starbucks trong sân bay.
Tất cả hành lý của Dương Tiêu đều đã được kí gửi, hành lý xách tay chỉ có ống kính và máy ảnh.
Trông Dương Tiêu rất có tinh thần, quần áo tóc tai chỉnh tề chứ không phải dáng vẻ chán nản như Tô Vãn Vãn tưởng.
Dương Tiêu cầm chiếc thìa nhỏ khuấy nhẹ tách cà phê, vẻ mặt lạnh nhạt: “Không ngờ cuối cùng người duy nhất đến tiễn tôi chỉ có mình cô.”
Tô Vãn Vãn quét mắt nhìn xung quanh, xác nhận không còn ai đến tiễn thầy. Sợ Dương Tiêu cảm thấy người đi trà lạnh, cô bèn an ủi: “Chẳng phải hôm qua mọi người mới tổ chức tiệc chia tay cho thầy đó sao? Em thấy náo nhiệt lắm. Chắc hôm nay mọi người không muốn khiến bầu không khí buồn bã hơn nên mới không tới.”
Dương Tiêu cười giễu: “Tiệc chia tay hôm qua đúng là mọi người chơi vui thật. Cuối cùng cái người độc mồm độc miệng này cũng đi rồi, sau này không ai mắng họ nữa.”
Tô Vãn Vãn: “…”
Trong một mức độ nào đó, Dương Tiêu là người cực kỳ hiểu rõ bản thân.
Trước kia ở studio, nếu không cần thiết thì chẳng ai dám chọc vào Dương Tiêu. Mà nếu thật sự cần thiết, bọn họ cũng phải ngó xem liệu có nhờ Tô Vãn Vãn chuyển lời hộ được không.
Tô Vãn Vãn chọc chiếc dĩa nhỏ vào miếng bánh gato, cất lời hỏi thăm: “Thầy, chuyện bên AP xử lý thế nào rồi ạ?”
“Hòa giải rồi. Dù sao cũng là khách hàng lâu năm, ít nhiều vẫn còn tình cảm.” Dương Tiêu nhấp một ngụm cà phê: “Nhưng bên Sang Mỹ vẫn cứ khăng khăng cho rằng năng lực chỉ đạo của tôi có vấn đề, yêu cầu đổi nhiếp ảnh gia khác.”
Dương Tiêu nhìn Tô Vãn Vãn: “Nếu studio của tôi rút lui, hẳn là họ sẽ lựa chọn studio của cô. Nhưng tôi không muốn nhìn đề án mọi người vất vả cả một thời gian dài đổ sông đổ bể hết, nên đã thương lượng giải pháp. Tôi rút lui, studio vẫn sẽ hợp tác với Sang Mỹ, dự án này sẽ do Tả Hà Lộ phụ trách.”
Ngược lại, Dương Tiêu nghĩ rất thoáng: “Dù sao tôi cũng muốn ra nước ngoài, nhân cơ hội này buông tay sớm hơn để qua bên đó thích nghi với cuộc sống mới.”
Ngữ điệu nhẹ nhõm như đã trút được gánh nặng.
Ngày xưa anh ta tỏ thái độ không tình nguyện thả Tô Vãn Vãn đi nên mới khiến hai người nảy sinh mâu thuẫn, cuối cùng thì mỗi người một ngả.
Dương Tiêu không muốn tiếp tục giẫm lên vết xe đổ đó nữa.
Xét theo phương diện khác, Tả Hà Lộ xem như nhặt được của hời.
Một năm trở lại đây, Dương Tiêu có xem xét lại thái độ và cách cư xử của mình với Tô Vãn Vãn, nhưng sự kiêu ngạo không cho phép anh ta cúi đầu xin lỗi. Mà càng rối rắm, thái độ của anh ta đối với Tô Vãn Vãn càng thất thường. Mặt khác, Dương Tiêu chỉ có thể chuyển ý định bồi thường sang Tả Hà Lộ, cẩn thận dạy cô ta kỹ xảo chụp ảnh.
Dù thiên phú của Tả Hà Lộ không bằng Tô Vãn Vãn nhưng cũng không quá ngốc, cô ta tiến bộ rất nhanh.
Bây giờ Dương Tiêu đã giao lại studio cho Tả Hà Lộ, hướng phát triển sau này phải dựa vào chính cô ta.
Tô Vãn Vãn không nói lời nào, Dương Tiêu lại như mở máy hát, nói liến thoắng không ngừng: “Nhiều lúc nghĩ lại, có lẽ tôi đã đối xử quá hà khắc với mọi người.”
“Nhất là với cô…” Dương Tiêu ngừng một chút: “Thôi, đều là chuyện quá khứ. Hôm này cô đến tiễn tôi, chắc là đã sớm nhận ra rồi.”
Tính cách của Dương Tiêu là vậy, người càng được anh ta thưởng thức thì càng bị đối xử nghiêm khắc.
Dương Tiêu nâng tách cà phê hướng về phía Tô Vãn Vãn: “Chúc cô tiền đồ như gấm.”
Anh ta thở dài: “Có lẽ năm đó tôi nên khoan dung hơn một chút …”
Tô Vãn Vãn ngây người, cô không ngờ Dương Tiêu sẽ nói như vậy. Cô đi theo Dương Tiêu hai năm, song chưa bao giờ nhìn thấy thầy hạ mình hay nói lời xin lỗi.
Tô Vãn Vãn mím môi, cuối cùng vẫn nói ra khúc mắc trong lòng mình.
“Nếu thầy đồng ý giao lại phòng làm việc cho Tiểu Lộ vậy thì tại sao năm đó thầy lại không đồng ý cho em chụp quảng cáo của AP?”
Dương Tiêu ngạc nhiên nhìn Tô Vãn Vãn: “Cô nói ngược đấy à? Tôi chưa bao giờ cấm cô nhận chụp thương mại bên ngoài, nhưng cô lại lén nhận sau lưng tôi. Thái độ phòng bị của cô khiến tôi rất buồn, cũng rất thất vọng.”
Tô Vãn Vãn không thể tin nổi, hỏi lại: “Em… lén nhận chụp thương mại sau lưng thầy á?”
“Khi đó tôi đang bị bệnh, thực ra tôi đã định để cô chụp quảng cáo cho AP thay tôi nhưng không ngờ cô đã lén lút liên hệ với họ sau lưng tôi. Lúc tôi ôm bệnh đến studio chuẩn bị sắp xếp công việc quay chụp, cô lại cầm sản phẩm hoàn thiện đến khoe khoang với tôi.”
“Cô có biết tâm trạng tôi lúc đó thế nào không?”
“Tô Vãn Vãn, tôi thưởng thức thiên phú của cô, cũng thích sự chăm chỉ của cô. Tôi vốn có ý định chuyển giao vài công việc sang cho cô, cho nên cô hoàn toàn không cần phản bội tôi như vậy.”
Tô Vãn Vãn: “…”
Ánh nắng rọi qua cửa kính sát đất ở sân bay, hắt lên khuôn mặt Tô Vãn Vãn. Ánh nắng lướt qua hệt như mùa hè năm năm trước.
Khi đó AP muốn chụp gấp một bộ ảnh thương mại nhưng không may Dương Tiêu lại bị bệnh.
AP nói đây là nhiệm vụ khẩn cấp nên không thể chờ Dương Tiêu khỏi bệnh. Nếu studio của Dương Tiêu có thể cử một nhiếp ảnh gia khác thì họ sẽ xem xét thử, nếu không thì họ chỉ đành chấm dứt hợp đồng để tìm nhiếp ảnh gia khác.
Tả Hà Lộ đề nghị Tô Vãn Vãn nhận công việc này: “Nếu làm mất khách ruột như AP thì tiếc lắm. Dù sao thầy cũng định bồi dưỡng cậu thành nhiếp ảnh gia mà? Tớ thấy đây chính là một cơ hội tốt.”
Tô Vãn Vãn định đi thương lượng với Dương Tiêu thì bị Tả Hà Lộ cản lại. Cô ta cười nói: “Công việc của khách hàng không trì hoãn được, cậu cứ đi trước đi. Về phía thầy thì cứ giao cho tớ. Thầy đang bị ốm, tớ tiện thể đến thăm luôn.”
Tô Vãn Vãn buộc tóc đuôi ngựa, ngây thơ không nghĩ nhiều mà đồng ý luôn: “Ok, thế tớ đi trước nha.”
Nháy mắt ấy, Tô Vãn Vãn bỗng nhiên hiểu ra toàn bộ, vì sao sau khi cô trở về studio Dương Tiêu lại tức giận đến thế, thậm chí còn muốn đuổi việc cô.
Từ đầu đến cuối, Dương Tiêu đều hiểu lầm rằng cô lén nhận việc chụp thương mại sau lưng thầy, thậm chí còn lợi dụng lúc thầy bị bệnh. Trong mắt Dương Tiêu, hành vi này chính là phản bội.
Bây giờ nhớ lại nụ cười của Tả Hà Lộ, Tô Vãn Vãn không nhịn được rùng mình. Lúc đó, Tả Hà Lộ đã tính toán những gì ở sau lưng mọi người?
Giờ Tô Vãn Vãn cẩn thận nghĩ lại, trong lòng phát lạnh.
Sau này, sự thù hằn của Dương Tiêu với cô càng ngày càng sâu đậm. Bình thường lúc gặp mặt hai người chỉ giữ im lặng, chuyện này chắc hẳn cũng nhờ công lao của Tả Hà Lộ.
Ánh mắt Tô Vãn Vãn dần trở nên lạnh lẽo.
“Đợi chút.” Dù ngốc đến đâu, Dương Tiêu vẫn phát hiện ra phản ứng của Tô Vãn Vãn không đúng lắm: “Chẳng lẽ chuyện trước đây đều là hiểu lầm?”
Tô Vãn Vãn trả lời ngắn gọn: “Vâng ạ.”
Cô đang phân vân không biết có nên nói cho Dương Tiêu biết chân tương hay không. Dù sao bây giờ cũng là thời điểm mấu chốt, nên nói hay không mới tốt đây.
Dương Tiêu như bị sét đánh, kinh ngạc nhìn Tô Vãn Vãn.
“Chuyến bay MU587 đi New York Mĩ sắp cất cánh, xin mời các hành khách làm thủ tục lên máy bay.”
Đương lúc còn do dự, Tô Vãn Vãn nghe tiếng loa phát thanh của sân bay, cô nén những suy nghĩ rối rắm trong lòng xuống: “Thầy ơi, đến giờ lên máy bay rồi. Em chúc thầy thuận buồm xuôi gió, để em tiễn thầy đến cổng đăng kí nhé.”
Hai người rời khỏi tiệm Starbucks, Dương Tiêu không ngốc, anh ta vừa đi vừa cảm thấy có gì đó không đúng.
Anh ta chợt dừng bước, nghiến răng hỏi: “Hiểu lầm lúc đầu do Tả Hà Lộ gây ra đúng không?”
Việc Dương Tiêu đoán ra không nằm ngoài dự đoán của Tô Vãn Vãn, cô đanh mặt gật đầu.
“Chuyện đề án lần này bị lộ cũng có liên quan đến cô ta?”
Không đợi Tô Vãn Vãn trả lời, Dương Tiêu chợt tỉnh mộng, nghiến răng nghiến lợi nói tiếp: “Đúng rồi, nhất định là do cô ta. Thực tập sinh mới đến kia chỉ đội nồi thay cô ta thôi.”
Dương Tiêu quay người định đi ra ngoài.
Tô Vãn Vãn vội nhíu tay ông: “Thầy, thầy định đi đâu vậy?”
“Đi tìm Tả Hà Lộ.”
Tô Vãn Vãn bình tĩnh nói: “Chúng ta không có bằng chứng.”
Dương Tiêu sững người, sau vài giây yên lặng, anh ta nghẹn giọng: “Cũng đúng.”
Anh ta rũ mắt cười khổ: “Không ngờ bấy lâu nay tôi lại nuôi ong tay áo.”
Cho đến tận cuối cùng, anh ta còn thật lòng thật dạ giao lại phòng làm việc cho Tả Hà Lộ.
Trong câu nói ấy của Dương Tiêu có than thở, có hối hận, có tự trách và nhiều hơn cả là đau xót.
Dương Tiêu nắm chặt thanh kéo hành lý đến nỗi ngón tay cũng trở nên trắng bệch.
Tô Vãn Vãn biết chắc chắn trong lòng thầy bây giờ vô cùng thống khổ, cô vỗ nhẹ lưng Dương Tiêu tỏ vẻ an ủi.
Ở bên kia, máy bay của Lạc Thành Dã và Phan Khải vừa mới hạ cánh. Để tránh fan và đám chó săn, hai người lựa chọn ra ngoài từ lối VIP.
“Ớ, kia không phải Vãn Vãn sao?” Phan Khải tinh mắt, liếc một cái đã trông thấy Tô Vãn Vãn: “Ha ha ha, hóa ra không phải cô ấy lạnh nhạt không trả lời tin nhắn của cậu mà muốn ra sân bay đón người, chuẩn bị tặng cậu một bất ngờ đây mà.”
Phan Khải huých cách tay Lạc Thành Dã: “Đại thiếu gia, chắc bây giờ vui vẻ lắm nhỉ?”
Nghe Phan Khải nói vậy, trong lòng Lạc Thành Dã vui mừng như có một nghìn con chim hỉ thước đang líu lo.
Nhưng khi nhìn theo hướng Phan Khải chỉ, sắc mặt anh lập tức đen như đáy nồi, một nghìn con chim hỉ thước biến thành quạ đen, cả người bao phủ bởi một tầng khí lạnh.
Lạc Thành Dã đen mặt bước thẳng về phía trước.
Phan Khải bị gió lạnh thổi ngây người: “???”
Anh ta hoài nghi nhìn sang bên đó, lúc này mới phát hiện ra bên cạnh Tô Vãn Vãn là một người đàn ông, thoạt nhìn khá quen mắt, hơn nữa động tác của hai người trông cũng khá thân mật.
—
Loa phát thanh vẫn tiếp tục gọi: “… Xin mời những hành khách chưa làm thủ tục nhanh chóng đến quầy đăng kí.”
Dương Tiêu dường như không nghe thấy, hai chân như bị đóng xi măng, cứ cắm chặt trên mặt đất.
Tô Vãn Vãn nhận ra sự không cam lòng của Dương Tiêu, cũng hiểu nguyên nhân thầy không cam lòng nhưng ở lại liều mạng với Tả Hà Lộ không phải một lựa chọn lý trí.
“Thầy ơi, nếu bây giờ không đi thì thầy sẽ phải trả phí bồi thường hợp đồng cho bên Mỹ đó. Quan trọng nhất là danh tiếng của thầy sẽ bị ảnh hưởng lớn.”
“Thầy không nên tự phá hủy tiền đồ của mình chỉ vì Tả Hà Lộ.”
Lúc nói chuyện với Tô Vãn Vãn, ánh mắt Dương Tiêu di chuyển, hơi liếc về phía sau cô rồi nhanh chóng nhìn thẳng Tô Vãn Vãn. Sau khi biết được sự thật, trong lòng anh ta ngập tràn hối hận và phẫn nộ.
Trong hai luồng cảm xúc, cảm xúc đầu tiên lại chiếm phần nhiều hơn.
Dương Tiêu bỗng nắm chặt cánh tay Tô Vãn Vãn, trầm giọng nói: “Vãn Vãn, em sang Mỹ cùng tôi đi.”
Từ xưa tới nay, giới thời trang có thông lệ sang Âu Mỹ du học để nâng cao trình độ và đánh bóng tên tuổi. Nếu bây giờ sang đó cùng Dương Tiêu, dựa vào các mối quan hệ của thầy, chắc Tô Vãn Vãn sẽ có tiền đồ vô lượng.
Tô Vãn Vãn mỉm cười: “Nếu là trước đây, nhất định em sẽ ra nước ngoài thăm thú đó đây cùng thầy, nhưng bây giờ em lại muốn ở trong nước hơn.”
Không chỉ bởi sự nghiệp trong nước đang trên đà phát triển mà còn vì Lạc Thành Dã.
Cô muốn tận mắt nhìn thấy anh trở thành người mẫu ưu tú nhất cả nước, cũng muốn chứng kiến anh tiến xa ra thị trường quốc tế.
Ánh mắt Tô Vãn Vãn sáng ngời, Dương Tiêu nhận ra mối bận tâm thật sự trong lòng cô.
Có một số việc, có một số người, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.
Tâm trạng của Dương Tiêu vô cùng phức tạp, anh ta nhắc nhở: “Em phải cẩn thận đấy.”
Tô Vãn Vãn gật đầu: “Em biết rồi ạ.”
Tô Vãn Vãn nhìn Dương Tiêu bước qua quầy đăng kí lên máy bay.
“Em muốn ra nước ngoài cùng Dương Tiêu sao?”
Giọng nói của Lạc Thành Dã bất chợt vang lên ngay sau lưng, thậm chí còn mang theo chút lạnh lẽo khiến Tô Vãn Vãn run lên. Cô quay đầu lại, chạm vào đôi mắt đen nhánh của Lạc Thành Dã, đáy mắt anh đen kịt như đang cố nén bão tố.
Tô Vãn Vãn lắc đầu: “Tôi đi tiễn thầy thôi.”
Quả nhiên không phải đến đón người.
Lạc Thành Dã nghẹn họng, anh còn tưởng Tô Vãn Vãn đến đón anh rồi mới tình cờ gặp Dương Tiêu.
Lòng Lạc Thành Dã buồn ê ẩm như bị cừu đá mấy cú, anh cúi đầu lạnh mặt không nói câu nào.
Tô Vãn Vãn thấy khó hiểu trước phản ứng của anh, nhưng cô vẫn nhẹ nhàng hỏi: “Anh mới hạ cánh à? Trùng hợp thật đó.”
“Ừ.” Lạc Thành Dã bực bội, nghiến răng ken két: “Trùng hợp thật.”
“Xe các anh còn chỗ không?” Tô Vãn Vãn đưa xe đi sửa nên lúc nãy cô gọi taxi ra sân bay, không ngờ lúc về còn có thể đi nhờ xe.
Giọng Lạc Thành Dã lạnh như băng: “Không thuận đường.”
Tô Vãn Vãn: “…”
Phan Khải: “…”
“Ok.” Tô Vãn Vãn không miễn cưỡng, chuẩn bị rời sân bay gọi taxi.
Ai ngờ vài giây sau, Lạc Thành Dã đã đuổi theo.
Tô Vãn Vãn tức giận đánh anh: “Anh làm gì đấy?”
Lạc Thành Dã trả lời mà mặt không đổi sắc: “Thay đổi lịch trình, bây giờ thuận đường.”
Tô Vãn Vãn: “…” Đi tắm biển mấy hôm mà tâm trạng cũng lên xuống thất thường như thời tiết bên kia vậy?
Lúc an ủi Dương Tiêu, Tô Vãn Vãn đã phải kìm nén lửa giận. Giờ đụng phải thái độ không thể hiểu nổi của Lạc Thành Dã, cô chẳng thể vui nổi, trừng mắt với anh: “Xin lỗi, tôi không thuận đường nữa.”
Nói xong, cô rảo bước nhanh hơn, bỏ lại Lạc Thành Dã đang ngẩn người ở đằng sau.
Lạc Thành Dã: “…”
Phan Khải ho nhẹ một tiếng nhắc nhở: “Cậu còn đứng ngây ra đó là người ta đi thật đấy.”
Lạc Thành Dã bừng tỉnh, mặt dày đuổi theo.
Tô Vãn Vãn tưởng Lạc Thành Dã đi theo để khuyên mình ngồi xe bảo mẫu với anh, ai ngờ Lạc Thành Dã chỉ yên lặng đi sau cô.
Tô Vãn Vãn buồn bực: “Anh đi theo tôi làm gì?”
Lạc Thành Dã trịnh trọng đáp: “Chẳng phải em không tiện đường sao, vậy thì tôi sẽ thuận đường với em. Em cho tôi đi nhờ xe về là được.”
Tô Vãn Vãn: “???”
Tô Vãn Vãn dở khóc dở cười. Anh định làm gì vậy? Vừa nãy cô muốn đi nhờ xe của anh thì anh không chịu, giờ lại muốn đi nhờ xe với cô, mà còn là xe taxi.
Thấy cô cười, Lạc Thành Dã cũng vô thức muốn cười theo. Nhưng khóe môi vừa nhếch lên, anh đã nhận ra không đúng lắm, cho nên miễn cưỡng mím chặt môi.
Thân làm người đại diện mà lại phải hao hết hết tâm tư như bà mẹ già, Phan Khải đẩy hai người đang giận dỗi: “Trời ạ, anh xin hai đứa đó, đừng có nói nhảm nữa, lên xe bảo mẫu đi.”
Trên đường về, Tô Vãn Vãn và Lạc Thành Dã đều yên lặng, chỉ có Phan Khải ngồi ở ghế tài xế nói liến thoắng không ngừng để điều tiết không khí.
Tô Vãn Vãn im lặng quan sát Lạc Thành Dã. Sau chuyến đi biển, cảm giác da anh rám đi nhưng vẫn là màu lúa mạch khỏe khoắn.
Sực nhớ ra một chuyện, Tô Vãn Vãn vội gửi tin nhắn cho Dương Tiêu, nhắc nhở thầy đừng để Tả Hà Lộ biết chuyện hôm nay hai người gặp mặt, nếu Tả Hà Lộ liên lạc với thầy thì hãy giả vờ như chưa biết sự thật.
Vừa lên xe, Lạc Thành Dã đã đeo bịt mắt giả vờ ngủ thiếp đi. Nghe tiếng gõ phím lạch cạch của Tô Vãn Vãn ở bên cạnh, hình như cô đang trò chuyện vui vẻ với người khác, anh không nhịn được kéo bịt mắt xuống liếc sang phía cô.
Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn đã thấy bực mình.
Lạc Thành Dã liếc thấy tên Dương Tiêu, tất nhiên anh không muốn đọc trộm tin nhắn của Tô Vãn Vãn nên vừa liếc thấy cái tên kia anh đã nhìn sang hướng khác.
“Nhớ nhung lưu luyến thế cơ à?” Lời Lạc Thành Dã nói như có gai nhọn.
Tô Vãn Vãn không hiểu nổi ngữ điệu cổ quái của Lạc Thành Dã là thế nào, cô tức giận kéo bịt mắt trên đỉnh đầu của anh xuống: “Anh lo mà ngủ đi.”
Lạc Thành Dã: “…”
Thị giác bị che mất, thính giác lại nhạy cảm hơn. Nghe âm thanh gõ phím liên tục. Lạc Thành Dã cực kì phiền não.
Bỗng một cái đầu bù xù chen vào lòng Tô Vãn Vãn, chiếm hữu và thỏa mãi gối lên đùi cô.
Tô Vãn Vãn ngẩn người. Động tác này của anh rất giống chú chó lớn đang dụi vào người chủ nhân chơi xấu.
“Anh làm gì thế? Ngồi thẳng lên.” Tô Vãn Vãn đẩy đầu anh ra: “Nặng chết đi được.”
Lạc Thành Dã không trả lời, quyết tâm chơi xấu đến cùng.
“Vãn Vãn.” Phan Khải ngồi ở đằng trước không nhịn được nói đỡ cho Lạc Thành Dã: “Ở Hawaii Thành Dã phải chụp liên tục, lúc trên máy bay cậu ấy lại hưng phấn không ngủ được nên chắc bây giờ mệt thật.”
Để chứng minh cho lời Phan Khải nói, Lạc Thành Dã còn ngáp một cái rõ to.
Tô Vãn Vãn cạn lời, trong lòng thầm diss diễn xuất siêu tệ của anh.
Nhưng cuối cùng cô không đẩy Lạc Thành Dã ra nữa, đồng thời cũng đặt điện thoại xuống.
Không có tiếng điện thoại đáng ghét, Lạc Thành Dã cảm thấy mỹ mãn hẳn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]