Vẫn như mọi khi xảy ra, A Mịch lại thức sớm hơn lúc trước rất nhiều. Nhìn lên chiếc đồng hồ báo thức chưa kịp reo cô đã tắt ngay. Khoảng tầm 4h sáng đã mở mắt bừng tĩnh, ngày nào cũng thế. Cũng chỉ ngủ được hơn 4 tiếng đồng hồ đã tỉnh, không biết có chuyện gì với cơ thể này không nhỉ? Hay là bệnh tiến triển xấu đi rồi sao?.
Lần này cô thấy cơ thể mình vô cùng uể oải và nặng trĩu. Giống như không thể điều khiển tay chân một cách dễ dàng, mỗi lần ngủ dậy là người cô như có một ai đó đang đè lên vậy, khó thở và rất mệt nhọc. Cố gắng với lấy chiếc điện thoại trong học tủ bên cạnh. Hôm nay là ngày 25/1, ngày cô phải đi đến bệnh viện. Cũng chỉ mới gần 5h sáng nên cô mò mẫm với lấy chiếc áo khoác len đi xuống dưới bếp pha một tách cafe nóng để uống. Nó giống như một thói quen khó bỏ, lúc trước đã nói rất ghét nó nhưng bây giờ lại là đứa lao vào. Buồn cũng uống, vui cũng uống cafe. Mà công nhận một điều rằng mọi thói quen sinh hoạt của cô cũng thay đổi dần, thích uống cafe đắng và mặc áo tay dài mỗi ngày dù thời tiết có nóng như thế nào đi chăng nữa. Dù vậy nhưng cô vẫn thấy lạnh vô cùng.
Ngồi xuống bàn làm việc của mình rồi thưởng thức ly cafe nóng trên tay thật tuyệt vời làm sao. Cô lại nghĩ đến anh, cấp này làm việc cũng trở nên cợt nhã hơn. Hoá ra lý do khiến cô thất thần mấy ngày nay chính là anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-ban-than/1714197/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.