Nguyên ngày hôm ấy từ lúc anh đưa cô về đến nhà. Hai người không nói lời gì với nhau suốt cả buổi. Tâm trạng anh có chút khó chịu và bức rức, chỉ dám liếc nhìn cô đang quay mặt về hướng cửa sổ. Cô thất thần ngồi ngắm những bông tuyết đập vào cửa kính, hình ảnh năm xưa luôn hiện hữu trong trí nhớ của cô. A Mịch cũng không hiểu vì sao lúc nãy bản thân lại nói ra những lời như vậy, đúng là vì muốn tự hành hạ cơ thể của mình. Vì cảnh sát luôn luôn đi làm nhiệm vụ nguy hiểm như bắt tội phạm, có khi sẽ bị thương. Nhưng điều đó cô lại cho rằng nó có thể hành hạ được cô, giống như việc bị thương mặc cho máu chảy không ngừng. Một mình hứng chịu nổi đau thể xác, dù là vết thương nặng hay nhẹ cũng không bằng vết thương lòng cô hứng chịu suốt 7 năm dài đằng đẳng. Ngày anh đi, cô đã tự nhủ rằng sẽ không còn thứ gì làm cô đau đớn hơn nữa nên mới quyết định học ngành này.
Nhìn những dòng xe cộ chạy qua lại một cách hối hả, cô thở dài hỏi anh
"Công việc của anh vẫn ổn chứ?"
Anh nhẹ nhàng đáp, giọng điệu hết sức thều thào "Vẫn ổn!"
Cô quay sang, khuôn mặt hiền hậu nhìn đến anh, vội mỉm cười "Chúc mừng anh đã đổ tiến sĩ! Xin lỗi vì em không đến dự tiệc được, em phải đi làm nhiệm vụ!"
"Em cũng đã làm cảnh sát rồi! Chúc mừng em!"
Chiếc xe chạy được một đoạn rồi lại rẻ vào con phố cũ quen thuộc. Lòng anh có chút nặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-ban-than/1714196/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.