Nghe nói Đổng Thái Anh quay về Thượng Hải vào một đêm tuyết rơi bao phủ cả con đường. Tuyết dày đặc nên cũng chỉ muốn ở nhà đắp chăn rồi ngủ chứ không muốn vác thân thể đi ngoài trời trong cơn tuyết như thế này. Anh đã quay lại đây sau 7 năm trời, cũng đã thành danh bên ấy từ lâu. Nổi tiếng, được săn đón, được mến mộ và cả được nhiều người con gái sẵn lòng vì anh mà làm tất cả để có được trái tim của anh.
Quản gia đến rước anh từ sớm, ngồi trên chiếc xe Mercedes-Benz đen đời mới. Anh cảm thấy không khỏi mệt mỏi vì bay chuyến đi đường dài. Đưa đôi chân thon dài đặt lên chân kia, tận hưởng sự thoải mái khi ngã lưng vào ghế dựa. Quản gia vừa lái vừa hỏi "Thưa cậu chủ, lần này cậu về ông bà rất vui! Chúc mừng cậu đã đổ giáo sư tiến sĩ!"
"Vâng! Cảm ơn chú Từ, hôm nay con về định ở đến hết tháng 1. Còn muốn ngắm tuyết rơi ở Thượng Hải!"
"Vâng!"
Anh mỉm cười nhìn sang phía cửa kính, bèn mở cửa kính để ngắm tuyết rơi. Tuyết thật sự rất đẹp, màu trắng tinh khôi nghe nhàng rơi xuống nền đất trắng kia. Tất cả chỉ có thể diễn tả nó như một nổi buồn của anh. Chợt cầm chiếc điện thoại trên tay, anh lại lật xem những hình ảnh của 7 năm trước... Thật đẹp và cũng thật tiếc!.
...
"A Hào. Tớ trở về Thượng Hải rồi! Ngày mốt chúng ta gặp nhau đi!"
"Cậu về khi nào? Sao không báo tớ môt tiếng để đến đón?"
"Không cần đâu. Tớ mới về trong hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-ban-than/1714193/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.