Tôi nói rồi bỏ vào phòng, tôi phát nực với hắn và tôi muốn đi tắm cho khuây khỏa. Tôi lê thân bước đi nhưng chờ chực hắn lại kéo tôi lại thật nhanh rồi quát lớn.
- Bản sao?. Ý em là sao?
Tôi quay sang, cau mày lại nói với hắn từng chữ một.
- Anh thông minh mà, nên hiểu đi chứ!
Hắn giờ có chút tỉnh táo nên vội nói.
- Em nghĩ em là người khổ sở nhất nhà này ư?.
- Vậy còn ai? Ba mẹ ly hôn, phải sống trong căn nhà với những người không cùng huyết thống, bị trói buộc, bị khinh thường, bị cho là ăn bám, bị cho là kẻ thảm hại nhất! Rồi bị mất một thứ rất quan trọng không lấy lại được...
Tôi hằng giọng nói bằng lời chua chát nhất có thể, vốn dĩ cuộc sống tôi chưa bao giờ là hạnh phúc. Tôi muốn quên, nhưng họ lại muốn tôi nhớ mãi. Tôi muốn hòa nhập nhưng họ lại ép tôi phải trở thành kẻ lập dị, một kẻ khác thường so với họ. Hôm nay tôi nghỉ đã quá đủ, tôi không thể cứ mãi diễn một màn kịch chán phèo ấy mà dường như không có một điểm dừng. Kết thúc cho cả hai người.
Đám người hầu đứng đó vội lên tiếng để ngăn hắn lại.
- Cậu chủ, cô chủ bớt nóng giận! Có gì từ từ nói ạ! Kẻo...
- Câm miệng đi, các người là ai mà dám lên tiếng hả?.
Hắn gầm lên như muốn ăn tươi nuốt sống đám người hầu kia. Bọn họ vội sợ tím cả mặt mày, vội ngốc đầu xuống không dám hó hé tiếng nào. Biết thân phận nên lui xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-ban-than/1714159/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.