Sau ngày hôm ấy, chúng tôi trở về nhà với nỗi niềm riêng biệt. Ngày ngày trôi qua, tôi vẫn tiếp tục làm công việc bán thời gian ở cửa hàng khá lớn, nói chung. Ông chủ thấy tôi siêng năng nên từ lúc tôi trở về sau chuyện nhập viện là cho tôi tiếp quản ngay. Điều này làm tôi cũng khá vui trong lòng vì có người thấy được sự cố gắng của tôi!.
Mỗi lần ấy, hắn lo lắng về tình trạng sức khỏe không ổn định của tôi. Cứ bảo là tôi nên nghĩ, chuyên tâm tĩnh dưỡng cho tốt hơn nhưng tôi chỉ bật cười nói rằng, tôi muốn trải nghiệm sự khó khăn. Có vậy khi bước chân ra ngoài xã hội cũng biết với người ta.
..........
Ngày hôm đó, tôi lo loay hoay tính tiền cho khách. Còn hắn thì ngồi đó đọc truyện tranh, lâu lâu lại nhìn tôi rồi mỉm cười như đang toan tính chuyện gì ghê gớm lắm. Nhìn biểu hiện ngại ngần của hắn, tôi thấy hắn là lạ. Khi xong xuôi, tôi bước lại chỗ hắn rồi hỏi nhỏ.
- Anh làm gì nhìn em rồi cứ cười mỉm hoài vậy? Bộ mặt em dính gì sao?
- Không, đừng nghĩ tới anh...Em cứ làm việc đi!_Hắn bối rối bảo nhỏ.
Thật hài hước, anh biểu lộ thẳng thừng cho tôi về việc kì lạ ấy rồi bảo đừng quan tâm tới nó. Thực chất, tôi cũng cảm thấy khó khăn khi hắn không nói ra một điều gì. Cứ nhìn tôi cười mãi. Rõ thực thì hắn nghĩ gì vậy nhỉ?. Tôi gạt bỏ hắn qua một bên rồi bỏ về chỗ cũ để tính tiền sáng giờ. Lúc ấy, có người con gái dáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-ban-than/1714146/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.