Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100
Chương sau
Sau ngày hôm ấy, chúng tôi trở về nhà với nỗi niềm riêng biệt. Ngày ngày trôi qua, tôi vẫn tiếp tục làm công việc bán thời gian ở cửa hàng khá lớn, nói chung. Ông chủ thấy tôi siêng năng nên từ lúc tôi trở về sau chuyện nhập viện là cho tôi tiếp quản ngay. Điều này làm tôi cũng khá vui trong lòng vì có người thấy được sự cố gắng của tôi!. Mỗi lần ấy, hắn lo lắng về tình trạng sức khỏe không ổn định của tôi. Cứ bảo là tôi nên nghĩ, chuyên tâm tĩnh dưỡng cho tốt hơn nhưng tôi chỉ bật cười nói rằng, tôi muốn trải nghiệm sự khó khăn. Có vậy khi bước chân ra ngoài xã hội cũng biết với người ta. .......... Ngày hôm đó, tôi lo loay hoay tính tiền cho khách. Còn hắn thì ngồi đó đọc truyện tranh, lâu lâu lại nhìn tôi rồi mỉm cười như đang toan tính chuyện gì ghê gớm lắm. Nhìn biểu hiện ngại ngần của hắn, tôi thấy hắn là lạ. Khi xong xuôi, tôi bước lại chỗ hắn rồi hỏi nhỏ. - Anh làm gì nhìn em rồi cứ cười mỉm hoài vậy? Bộ mặt em dính gì sao? - Không, đừng nghĩ tới anh...Em cứ làm việc đi!_Hắn bối rối bảo nhỏ. Thật hài hước, anh biểu lộ thẳng thừng cho tôi về việc kì lạ ấy rồi bảo đừng quan tâm tới nó. Thực chất, tôi cũng cảm thấy khó khăn khi hắn không nói ra một điều gì. Cứ nhìn tôi cười mãi. Rõ thực thì hắn nghĩ gì vậy nhỉ?. Tôi gạt bỏ hắn qua một bên rồi bỏ về chỗ cũ để tính tiền sáng giờ. Lúc ấy, có người con gái dáng vẻ yêu kiều bước vào. Khuôn mặt thoạt nhìn trông rất đẹp, nhưng suy nghĩ tôi lại lóe lên rằng cô ta lại chét cả một lớp phấn dày trên đó mới xinh như thế. Đi nhẹ tới chỗ tôi, nói giọng dịu dàng. - Lấy cho tôi chai nước ngọt mắc nhất! - Vâng! Tôi đi lấy đại một loại nước có ngọt cho cô, loại mắc nhất ư?. Thật khó để nghĩ tới, vì đây chỉ là cửa hàng tiện lợi nhỏ. Giá cả của mỗi chai nước cũng tương đương với nhau cả thôi. - Thưa cô, tất cả 20.0 nhân dân tệ! Cô ả thấy tôi đưa ra chai nước soda muối thì lại quát tháo vào mặt tôi. Đập bàn một cái mạnh rồi nói. - Cô định cho tôi lên máu à?. Cô làm nhân viên bao lâu rồi mà không biết ý của khách hàng hả? - Xin lỗi, tôi sẽ đổi nước khác cho cô! Tôi chỉ biết gục đầu xuống xin lỗi một cái rồi nhanh nhẹn đi tới quầy nước rồi lựa chọn hối hả. Cũng may, cô ta cũng cho tôi không phải vắt óc suy nghĩ, nói nhanh. - Thôi được rồi, cô lấy cho tôi chai trà sữa đi! - Vâng! ....Xong hết thảy, cô ta bỏ đi thì gặp hắn đang ngồi đó đọc truyện tranh. Rõ là nãy giờ hắn chưa bao giờ để ý tới việc tôi bị khách hàng mắng. Không biết nên buồn hay nên tủi hổ, chưa bao giờ gặp khách hàng nào như ngày hôm nay. Cô ả thấy vậy thì lượn lờ trước mắt hắn, đồng thời bảo với tôi. - Cho tôi thêm một chai trà đào! - Vâng..._Tôi chỉ biết gật đầu rồi bỏ đi mất. Khi lúc tôi quay lại đưa cho cô ta thì cô và hắn đã ngồi kế bên nhau. Cô đưa cho hắn chai nước cô đang cầm trên tay để xuống bàn rồi nói. - Cho anh này, thấy anh chăm chú nãy giờ chắc hẳn khát lắm! - ...Ồ, cảm ơn em. Em thật chu đáo! Nhưng anh với em chưa quen biết nhau sao em lại tặng anh? Hắn cũng ra thế một chàng trai lịch sự trước mắt cô. Ánh mắt tia tới khuôn mặt u mê của cô. Mỉm cười một cái cũng như lấy mất hồn của mấy đứa con gái, tôi đứng đó để chai trà đào trên bàn tính tiền rồi khoanh tay nhìn xem hai người diễn trò tình yêu gì gì đó. Cô ả ngồi kế bên, quay sang nhìn truyện hắn đang đọc. - Sao anh không đọc truyện ở thư viện cho thoải mái mà lại ở đây, mà nếu như anh không đọc ở đây thì có lẽ em cũng không thể gặp anh... Hắn bật cười, nhìn cô ta thả thính này nọ. Phải nói là cô không có sự liêm sĩ nếu không bị nói là mê trai!. - À mà anh này, anh tên gì? Bao nhiêu tuổi rồi? - Anh tên Nhật Hào, 17 tuổi rồi! - Anh tên đẹp mà người cũng đẹp nữa...À, sao anh không uống đi!_Cô thấy vậy liền nói. Anh mỉm cười lộ ra chiếc răng khểnh kia, khuôn mặt hiền dịu sáp lại phía cô gái, lách qua một bên nói bên tai cô. - Thật sự anh cũng khát, nhưng bạn gái anh từ sáng tới giờ chưa uống được một ngụm nước nào hết! Nói rồi, anh đi lại chỗ tôi. Ánh mắt nhìn tôi chăm chăm, nói lời dịu dàng nhỏ nhẹ. Đưa cho tôi chai nước kia. - Em uống đi, sáng giờ em chưa uống nước thì phải! - Ôi, cô ấy tặng cho anh mà nên anh cứ uống đi, đừng quan tâm tới em! - Ơ, sao lại được. Em là bạn gái của anh cơ mà, có người sắp cướp bạn trai của em rồi này! - Vậy sao? Vậy thì còn chờ vào thái độ của anh nữa đấy!_Tôi nhếch đôi môi lên cười khẩy. Cô ả thấy thế thì bực mình, đập bàn một cái rồi dứng dậy. Tia mắt tới tôi, nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi nói lời độc miệng. - Xin lỗi vì tôi không biết anh có bạn gái, mà người nhìn bảnh bao giàu có như anh sao lại quen loại nghèo nàn làm việc ở một cửa tiệm nhỏ như vậy? Bán những loại thức ăn đồ uống không dành cho con người? Những lời cay độc khắt nghiệt của cô làm cho tôi càng hiểu thêm một điều rằng, dù có giàu có tới đâu đi nữa, không có não thì cũng chỉ là một kẻ bình thường. Xinh đẹp tới đâu đi chăng nữa, nói lời ác nghiệt cũng chỉ là một người con gái không một ai để tâm tới. Tôi bình tĩnh đáp lại lời. - Xin lỗi, nhưng thứ loại đồ uống thức ăn không dành cho người này chẳng phải là cô cũng mua nó uống sao? Với lại, khi tiếp xúc với cô tôi mới hiểu được câu nói " Giàu có nhưng không có học thức cũng chỉ là hạng người bình thường nếu không muốn bị nói tầm thường" - Cô!_Cô ả trợn mắt nhìn tôi bực dọc. Hắn bật cười chọc quê cô. Lấy chai trà đào trên bàn kia đưa quăng về phía cô. Cô ả nhanh nhẹn chụp lấy rồi nhướng mày nhìn hắn. - Cảm ơn cô đã tặng tôi trà sữa, có qua có lại nhé. Tôi tặng cô chai trà đào! - Tôi không cần!_Cô ả gắt lên. - Ý tôi là không phải phải dành cho cô, mà là bạn trai của cô ấy. Tôi thấy hắn đứng đợi cô nãy giờ kìa! Cô ả nghe thế thì bất ngờ có chút sửng sốt. Hoang mang nhìn sang chỗ khác rồi bỏ đi nhanh nhẹn trước thái độ bình thãn của tôi và hắn. Hắn mỉm cười xoa đầu tôi rồi nói. - Ranh ma lắm!
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100
Chương sau