Gương mặt khó tính, mắt hướng về phía tôi làm tôi có chút bối rối. Nhìn ba hắn, tôi có thể hiểu được sự quyền lực của ông trong ngôi biệt thự này. Không khí yên ắng hẳn ra, tôi đứng đó chỉ biết cúi chào ông một tiếng cho phải phép.
Một lúc lâu, ông khẽ gật đầu hài lòng mỉm cười. Khuôn mặt kia trở nên ôn nhu, hiền dịu lại. Ông ôn tồn nói với tôi.
- Con ngồi đi!
Tôi chỉ biết tuân lệnh theo như một người khôn ngoan, cứ cố gắng làm con gái riêng của vợ. Diễn lại một kịch bản tôi đã tính toán từ lâu. Hắn và mẹ bước lại rồi ngồi đối diện tôi, trạng thái ung dung chỉ biết cười gượng. Ông bỏ tờ báo xuống rồi ôn tồn hỏi nhỏ.
- Con cảm thấy ở chung với A Hào được không? Nếu không tiện thì có thể chuyển về đây ở!
- ...Dạ tôi, à con cảm thấy thoải mái lắm ạ. Chuyển về đây thì lại phiền đến mẹ và dượng lắm!
- Dượng?_Ông nhướng cặp chân mày lại với nhau, gắt lên một câu.
Mẹ tôi thấy thế chỉ biết nói đỡ. Tôi cũng chả biết nói sai chỗ nào, xưng hô vậy không phải phép ư. Cha dượng thì bảo là cha dượng, không lẽ xưng hô bằng ông tôi à?... Lẽ là ông ấy muốn tôi gọi là ba ư?.
- Mình này, con nó chưa quen gọi là ba. Anh cứ từ từ!_Mẹ tôi buông lời nhẹ nhàng.
- Ồ, không sao! Con cứ gọi là ba cũng được, ta xem con như con gái ruột vậy!.
- Đúng rồi, em cứ gọi cho quen miệng. Đừng ngại, chúng ta là người một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-ban-than/1714145/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.