/ Sáng hôm sau /
Tôi mở mắt ra khó nhọc. Nhìn cái đồng hồ báo thức trên bàn đã hiển thị 7:00 rồi. Tôi tròn mắt nhìn xung quanh, rõ ràng là hôm qua tôi đã cài báo thức để thức sớm hơn. Nhưng không hiểu sao mà tôi lại thức trễ đến vậy. Nhíu mày rồi đứng lên. Đầu tôi như muốn nổ tung ra vậy. Như rất mệt và chỉ muốn ngủ thôi chứ không muốn đi học.
Tôi loạng choạng ngã xuống đất ngay chỗ kế gầm giường...
* Rầm *
Tôi nằm đó bất động, đầu vẫn cứ như muốn nổ ra. Thật sự rất nhức đầu và không muốn mở mắt ra. Tôi lại nghĩ đến hình ảnh hôm qua. Chắc mưa nên sáng hôm nay tôi bị sốt đây.
Ngồi dậy khó nhọc. Tôi không thể ngồi dậy dù chỉ một chút. Cánh tay tôi và chân tôi như là mềm nhũn ra vậy. Tay tôi trở nên yếu dần. Nước mắt tôi chảy dài trên thái dương nằm đó như kẻ bị liệt. Tôi cố hết sức để gọi mẹ tôi. Nhưng chắc giờ này, mẹ tôi đã đi làm ở công ty mất rồi. Thôi thì cố gắng ngồi dậy mà gọi xin cô nghĩ học vậy. Chứ tôi bây giờ đi học cũng đâu còn nổi.
...
Tôi khó nhọc bò dậy được khoảng mấy phút. Vớ chiếc điện thoại trên giường. Bấm số gọi cho thầy.
Mấy phút sau...
* Tút tút *
Thầy chủ nhiệm tôi không nghe máy. Tôi vẫn cứ gọi nhưng nhận lại chỉ được những tiếng tút tút mà thôi. Tôi bất lực không biết làm sao. Ai mà không gọi điện mà dám nghĩ học tùy tiện chắc chắn sẽ bị điểm trừ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-ban-than/165645/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.