Thị Nở - Chí Phèo, còn tốt hơn chúng tôi. Ít ra họ còn nhìn thấy nhau, còn được nói chuyện với nhau. Còn bọn tôi, nói chuyện qua mạng ảo, mặt mũi chẳng biết (à, tôi có thấy mặt cậu ấy một lần rồi, cậu ấy chụp ảnh đăng lên, đấy là lần duy nhất. Tôi thì thấy cậu ấy cũng đẹp trai phết đấy. Em gái tôi nhỏ hàng xóm cũng khen cậu ấy đẹp trai cơ mà *cười*)
Quen biết qua mạng ảo này, ngay cả chính tôi cũng có cái khái niệm chỉ nói chuyện cho đỡ buồn, cũng chẳng hi vọng quá vào việc kiếm một người bạn. Nhưng mà từ khi tôi quen (không phải là nói chuyện mới đúng),tôi đã có một suy nghĩ khác.
Không phải suốt ngày gặp mặt, nói chuyện trực tiếp, tiếp xúc với nhau thì mới là quan tâm nhau, đôi khi chỉ cần hỏi han qua một dòng tin nhắn cũng đủ khiến tôi cảm thấy đỡ muộn phiền hơn rồi.
Chúng tôi nhắn tin với nhau, kể cho nhau nghe những chuyện xảy ra thường ngày, từ những chuyện nhỏ nhặt nhất như ăn cơm, đứt tay, bị ngã này nọ, thay vì việc phải viết nhật ký. Với tôi cậu ấy là một cuốn nhật kí đặc biệt. Cuốn nhật kí biết làm tôi cười, biết làm tôi vui, biết khi tôi buồn rồi chọc cho tôi cười. Cậu ấy là vậy đó, tốt lắm, cậu ấy rất hay quan tâm, chia sẻ. Nói chuyện thì hài hước, an ủi bằng những câu nói khiến cho tôi càng ngày càng quý cậu ấy. Rồi dần dần cậu ấy trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-ao-ket-thuc-se-rat-dau/3214806/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.