Hơn nửa giờ, cuối cùng chúng tôi cũng có mặt tại một căn nhà à không nói biệt thự có lẽ cũng không ngoa, nhìn bên ngoài cũng đủ biết chủ nhân của căn nhà là một người có tiền rồi. Lòng tôi bỗng trùng xuống, tôi vốn cho rằng quãng thời gian cả hai trò chuyện với nhau, tuy không quá dài nhưng có lẽ cũng đủ để tôi hiểu cậu, nhưng không, tôi chẳng hề hiểu người đó. Ngày ngày cậu đến đeo bám lấy tôi, lấy cớ là tiện đường, tôi cho nó là thật cũng chẳng quan tâm cậu ấy nói có đúng hay không, tôi tin cậu. Lần nói chuyện trên mạng cậu ấy bảo tôi rằng mình là người bình thường, tôi không cảm thấy e dè, bản thân khi buồn nhất tìm đến cậu, kể về hoàn cảnh cuộc sống của mình nghèo khó khác hẳn với "ông ấy" bố ruột của tôi như thế nào. Tôi tin cậu, cho đến bây giờ bản thân mới cảm thấy mình thật ngu ngốc, lại đi tin tưởng một người như cậu.
------
Cậu ấy nói gì tôi cũng tin, khi đứng trước căn nhà xa hoa này tôi bỗng dưng ngừng lại không dám tiếp tục. Tôi tò mò khi đưa tôi về nhà chứng kiến được tôi ở trong một căn nhà còn chưa đến một góc nhà cậu, cậu có suy nghĩ như thế nào.
"Sao thế?"_Tô Quan lay lay người tôi.
Tôi lúc này mới sững sờ quay ra, nhìn lại địa chỉ ghi trên giấy lại liếc sang tấm bảng ghi số nhà, xác định rõ là không nhầm lẫn, tôi đi thẳng tới cổng bàn tay run rẩy bấm chuông cửa.
Bảo vệ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-ao-ket-thuc-se-rat-dau/3214771/quyen-3-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.