Khu vực này người dân có điều kiện, thế nên có ít quán ăn bình dân. Nếu là nơi trọ sinh viên hay gần trường đại học thì chắc chắn sẽ khác, tôi thầm cảm thấy may mắn khi nhận ra được điều này, bởi những nơi đó “tiệm cơm” nho nhỏ của tôi sẽ rất khó được để mắt đến. Mấy món ăn của quán này đúng là không thực sự hấp dẫn, nhưng may mắn ít đối thủ nên khách hàng tập trung hết vào đây. Quán đông khách vậy mà lại xập xệ ở ven đường, ông chủ béo tốt đầu trọc cởi trần gắp đồ ăn cho khách nhìn đã đủ mất vệ sinh rồi. Trên lưng ông ta còn có một hình xăm đại bàng lớn nữa, tôi nhìn mà hơi ghê ghê, cảm thấy có chút e ngại khi từ mai tôi sẽ trở thành một đối thủ cạnh tranh của ông ta.
Thịnh im lặng ăn suất cơm, trên đĩa cơm chỉ có miếng cá kho cùng một ít rau bắp cải xào cùng lạc rang. Tôi hơi áy náy cười cười gợi chuyện:
– Tôi có quả mít dưới quê đem lên làm quà, trưa mai là vừa ngon, anh mời thợ giúp tôi nhé!
– Nặng thế mà cũng vác!
Thịnh lo cho tôi sao? Tôi vui vui nói:
– Quả mít nhỏ thôi, mít tố nữ đó. Anh ăn bao giờ chưa?
– Chịu, chả biết.
Đúng là người chẳng mấy khi quan tâm đến những gì nhỏ nhặt, thế nhưng mà… những gì Thịnh quan tâm đến tôi hình như có khác biệt thì phải? Tôi gật nhẹ, cũng chẳng muốn ăn mấy món tôi chọn nhưng đành ăn cho xong. Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-tu-bao-gio/3387298/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.