Ngồi bên sofa ngắm nhìn Thịnh một hồi, tôi bỗng lúng túng, ngượng ngùng vì sự ngốc nghếch của mình. Người ta mới tốt với mình một tí mà mình đã tớn cả lên rồi! Người tốt họ đều sẽ làm vậy thôi, Thịnh chỉ đơn giản là một người như vậy. Cũng chỉ vì… bản thân trong cảnh tăm tối kiệt cùng, trong cơn sốt vừa tan mà tôi yếu đuối hơn hẳn mọi khi, chứ bình thường á, còn lâu tôi mới thèm thích người kiêu ngạo như Thịnh. Ơ mà… tôi vừa thừa nhận mình thích Thịnh hay sao đó nhỉ? Không… không có đâu!
Tôi lắc lắc đầu gạt bỏ suy nghĩ vớ vẩn, lập tức đứng dậy, bỗng đi vấp thế nào mà lại… ngã ngay vào người Thịnh, môi đáp thẳng môi Thịnh. Thịnh giật mình mở mắt. Bốn mắt nhìn nhau, mặt tôi cũng đỏ ran như viên than hồng. Aaaa… má ơi, con đi chết vì xấu hổ đây!
Thịnh nhận thức trở lại liền vùng dậy, tôi chẳng còn mặt mũi nào chỉ biết đứng lên chạy thẳng về giường, tim đập loạn lên trong lồng ngực. Huhuhu… sao tôi lại bất cẩn như vậy chứ, không biết anh ta nghĩ sao về tôi nữa, có khi nào cho rằng tôi cố tình chạy đến hôn anh ta không? Huhuhu… còn mặt mũi nào mà nhìn anh ta nữa đây?
Chẳng biết tôi chui vào giấc ngủ từ lúc nào mà lại ngủ ngon lắm, sáng ra nghe tiếng chuông cửa mới giật mình tỉnh giấc. Tôi mơ màng rồi hốt hoảng vùng dậy. Thôi chết, giờ là mấy giờ rồi ấy nhỉ? Tám giờ rồi! Trong khi, bảy giờ thợ đã làm việc. Hức hức… không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-tu-bao-gio/3387274/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.