Tôi mặc lên người bộ đồ rộng thùng thình, phải buộc lại phần chun quần, áo lót thì tạm thời dùng lại còn quần lót thì đành không mặc, nếu chốc đỡ mệt được tôi sẽ qua nhà xây lấy balo. Tôi dọn dẹp lại nhà tắm một chút, bước ra đã thấy Thịnh đặt đồ ăn lên bàn, nhìn vào bàn có bốn quả trứng luộc, một đĩa rau muống luộc, một bát thịt nguội thái lát sẵn mà tôi méo mặt. Anh ta có vẻ không biết nấu ăn thì phải. Thấy tôi lừng khừng đứng đó, anh ta đặt nốt hai bát con trắng, hai đôi đũa xuống bàn rồi nhắc:
– Ăn đi, tám giờ rồi.
– Anh cũng chưa ăn à?
– Giờ mới đói.
Tôi gật đầu, ngồi xuống đối diện Thịnh. Anh ta chẳng nhìn tôi lấy một cái, cứ thế ăn cơm. Tôi ngài ngại muốn hỏi chuyện cho có không khí, nhưng anh ta không được thân thiện cho lắm nên lại thôi. Tôi kéo đĩa trứng còn chưa bóc vỏ lại gần, bóc hết một lượt rồi để ra giữa bàn.
– Nhìn gì?
A… anh ta biết tôi lén nhìn anh ta, má tôi nóng ran cả lên, lập tức cúi xuống và cơm. Tôi đang sốt nhưng vị giác cũng không bị ảnh hưởng cho lắm, vẫn thấy dễ nuốt, một phần cũng bởi tôi đói. Chẳng mấy khi tôi phải hoạt động nhiều thế, trưa lại ăn có chút cơm, không đói mới là lạ. Tôi nghĩ việc tôi lả đi phần lớn là tại đói chứ không chừng.
– Cô quê đâu?
Tôi lúng túng trả lời:
– Tôi người tỉnh M, đến thành phố này học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-tu-bao-gio/3387273/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.