Triệu Đoan Mẫn cũng đã rơi nước mắt khi nghe những lời này. Có lẽ cô cũng nên mở lòng ra cho Lâm Quân Phong một cơ hội, cho Trịnh Nhã Lam một bước lui, cho bản thân cô một con đường.
- Mẹ.
Triệu Đoan Mẫn gọi một câu rồi òa lên khóc, cô gục vào lòng Lâm Quân Phong, rồi nghẹn ngào nói:
- Mẹ, là con không đúng, con cũng là người có lỗi, mẹ, mẹ đợi con trở về nhé.
Trịnh Nhã Lam ở đầu dây bên kia cũng sụt sịt.
- Tốt, ngoan lắm, Mẫn Nhi, cả nhà chờ con về.
Lâm Quân Phong ôm chặt lấy Triệu Đoan Mẫn, anh hôn lên những giọt nước mắt của cô rồi nhẹ nhàng nói:
- Mẫn Mẫn, cùng trở về với anh nhé.
- Oa … Huhu …huhu…
Triệu Đoan Mẫn bỗng dưng lại òa lên khóc khiến cho Lâm Quân Phong hoảng hốt:
- Mẫn Mẫn, sao vậy em, em đừng khóc mà.
- Nhưng người ta còn chưa có hết giận anh a … Hức …
Lâm Quân Phong cũng luống cuống với tình huống này,anh vừa ôm lấy cô vừa dỗ dành:
- Mẫn Mẫn, anh xin lỗi, anh thương, là anh sai rồi, em đừng giận anh nữa mà, em muốn anh đền bù gì cho em.
Lâm Quân Phong liên tục xin lỗi, anh hôn lên má, lên tóc, lên tay Triệu Đoan Mẫn để dỗ dành cô. Anh đứng dậy lấy trong vali ra một chiếc hộp, anh mở ra trong đó có một bộ trang sức gồm dây chuyền, vòng tay và khuyên tai được thiết kế vô cùng tinh xảo và lấp lánh. Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-trai-cua-chong/3504370/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.