Tiếng “Leng keng” của chuông gió treo trên cửa sổ không ngừng vang lên, theo đó từng mảnh rèm cửa khẽ đung đưa theo làn gió, khiến cho ánh nắng dịu nhẹ hắt vào bên trong căn phòng nơi Âu Nam Diệp đang nằm.
Mí mắt Âu Nam Diệp khẽ run rẩy, phải mất một lúc lâu sau mới có thể mở ra, dần dần thích nghi với ánh sáng chói lòa trước mắt. Thân thể truyền đến một cơn đau đớn cùng mệt mỏi, hẳn là rất khó chịu bởi cô đã hôn mê sâu hơn một tháng nay, vì vậy việc cử động hay đi lại khi vừa mới tỉnh lại có chút khó khăn.
Âu Nam Diệp khẽ đưa mắt quan sát xung quanh, một cảm giác xa lạ xẹt qua người cô, mày khẽ nhíu lại.
Bản thân cô lại có chút bất ngờ khi mà mình lại chưa chết, nhưng là điều bất ngờ hơn cả tại sao cô lại tỉnh lại ở một nơi xa lạ như vậy, và Mạc Thiên Kỳ ở đâu, cô thật sự rất muốn biết.
Nhưng hiện tại ngoài việc cố gắng ngồi dậy để quan sát xung quanh ra thì cô chẳng thể làm gì, trong căn phòng này im lặng một cách đáng sợ, hơn hết nó còn mang lại cho cô một cảm giác bất an.
Cô lấy hết sức đứng dậy rời khỏi giường, cơn chóng mặt ập tới khiến cô trở tay không kịp mà lảo đảo vài bước, sau đó phải đỡ lấy thành ghế mới có thể ổn định lại. Trong lòng thầm thở dài vì cơ thể cô yếu đi một cách thảm hại, cứ đà này thì làm sao trở lại huấn luyện thêm được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-that-khong-de-dang/3491358/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.