“Cạch!”, Mạc Thiên Kỳ khẽ đẩy cửa phòng ngủ, sự im lặng lan tỏa xung quanh, cơ thể anh đứng lặng im một lúc lâu ở cửa, không có ý định di chuyển.
Bên trong căn phòng tối om, chỉ còn chút ánh sáng mờ ảo từ bên ngoài cửa sổ hắt vào, ngoài sự lạnh lẽo ra nơi đây không hề tồn tại chút ấm áp nào như trước kia. Bởi lẽ nơi đây đã thiếu đi sự hiện diện của Âu Nam Diệp, không có cô nơi này đã không còn có cảm giác như một ngôi nhà ấm áp nữa, tất cả mọi thứ đều trở nên lạnh lẽo.
Giống như lúc này đây, trong lòng anh cũng lạnh lẽo không kém, không có cô chuỗi ngày sống một mình với anh tựa như địa ngục vậy.
Khoảnh khắc anh lặng lẽ vuốt ve tấm hình của cô mà rơi lệ, anh mới biết hóa ra chuỗi ngày dài không có cô lại đau khổ đến như vậy. Giống như một miếng thịt trên người bị cắt đi, thậm chí còn hơn thế, trong thâm tâm luôn không ngừng đau âm ỉ.
Mạc Thiên Kỳ khẽ di chuyển bước chân nặng trĩu đi về phía giường, nặng nề ngồi xuống, đôi tay thon dài buông thõng. Cảm nhận lại một chút mùi hương thoang thoảng còn sót lại của cô, đáy lòng dâng lên một cỗ đau xót.
“Tiểu Diệp…rốt cuộc thì em ở đâu?”
Một âm thanh nghẹn ngào phát ra từ cổ họng anh, nhưng lại chẳng có câu trả lời, cứ thế căn phòng dần trở nên lạnh lẽo. Không có Âu Nam Diệp, mọi thứ đối với Mạc Thiên Kỳ đều trở nên vô nghĩa, mất đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-that-khong-de-dang/3487108/chuong-52.html